ĐỪNG ĐI NƯỚC MẶN - NGÃ BA ĐỒNG TRANH - Đoàn Cao Thắng.
Nông trường dừa Đỗ Hòa (thuộc TNXP TP.HCM) nằm trên tiểu đảo Ấp Đỗ Hòa, Xã Tam Thôn Hiệp – H. Cần Giờ. Cần Giờ là một huyện ven biển nằm ở phía Đông Nam của Thành phố, cách trung tâm khoảng 50 km. Phía Đông Bắc ngăn cách với huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai bởi sông Lòng Tàu. Phía Tây ngăn cách với huyện Cần Giuộc và huyện Cần Đước của tỉnh Long An, huyện Gò Công Đông của tỉnh Tiền Giang, ranh giới là sông Soài Rạp. Cần Giờ giống như một hòn đảo tách biệt với xung quanh, bốn bề là sông và biển; chứa đựng các hệ sinh thái mang tính đa dạng sinh học cao với nhiều loài động thực vật của khu rừng ngập mặn đan xen với hệ thống sông rạch dày đặc của miền duyên hải Việt Nam. Xin giới thiệu 2 bài thơ nói về vùng nước mặn và sông nước này. NBT.
ĐỪNG ĐI NƯỚC MẶN
“Đừng đi nước mặn cho hà ăn chân…”
Câu ca dao ấy bâng khuâng
Trên vùng biển mặn bao lần mẹ ơi
Hòa cùng những giọt mồ hôi
Bạc cầu vai áo, xanh ngời niềm tin
Ở quê hương mới thâm tình
Nỗi lo của mẹ bỗng thành xa xôi
Có buổi chiều thật thảnh thơi
Con ngồi nhớ mẹ nhớ lời ru xưa
Nông trường sớm nắng chiều mưa
Bàn chân con cũng mới vừa hà ăn
Bình thường thôi chẳng băn khoăn
Bởi đi nước mặn nên đành chịu thôi
Từ miền đất biển xa xôi
Nhưng lòng con lại thảnh thơi vô cùng
Bạn bè con rất thủy chung
Bám vào đất chẳng ngại ngùng gian lao
Hai bàn tay ấy vươn cao
Lẽ đâu chựng lại bởi lời ru kia
Đêm ngồi nhìn ánh sao khuya
Ước gì có mẹ cùng chia vui buồn
Nước đi rồi cũng về nguồn
Nỗi lo của mẹ bình thường vậy thôi
Thương con nên nhắn mấy lời
Dõi lòng theo mỗi bước đời con đi
NGÃ BA ĐỒNG TRANH
Anh ở đây, ngã ba Đồng Tranh
Nơi con sông Lòng Tàu phân hai nhánh chảy,
Nơi dòng nước bên đục bên trong – mê mãi
Chở phù sa bồi lên bãi, lên bờ,
Đã một thời anh sống rất thờ ơ
Chỉ biết đến bản thân mình vị kỷ,
Chỉ biết có cái tôi trong suy nghĩ
Cái tôi tầm thường xa lạ dửng dưng.
Khi bạn bè mình khoác áo lên rừng
Anh vẫn ngồi lê la trong quán nhạc,
Ly cà phê đen nhỏ xuống đời lầm lạc
Mặc thời gian và cuộc sống trôi qua,
Đôi lúc tình cờ gặp lũ bạn ở xa
Anh ái ngại cho làn da rám nắng
Anh thương hại giọt mồ hôi muối mặn
Vẽ thành hoa trên lưng áo phai màu,
Anh cứ ngỡ rằng mình ở trên cao
Cúi xuống thấp nhìn mọi người kiêu ngạo
Ngờ đâu bản thân mình,
- Như lũ rối trên sân khấu đời nhốn nháo
Cử động, nghĩ suy, do những sợi chỉ mảnh,
Ôi ! sợi dây điều khiển cả đời anh
Có trang sách cũ, tờ nhạc vàng nhám nhúa
Có bạc tiền, có ganh đua, lầy lụa
Cùng những con người son phấn, xa hoa
Bạn bè anh rất nhiều đứa đi xa
Với hoài bão thắp cho đời ngọn lửa,
Có người gửi một phần
Có người không về nữa,
Chẳng chút so đo, tính toán nghi ngờ,
Đâu phải họ ngây thơ hay họ dại khờ
Như đã một thời anh nghĩ suy như vậy,
Họ biết sống và tự hào được thấy
Từ đôi tay mình Tổ quốc nở màu xanh
- Anh ở đây, ngã ba Đồng Tranh
Trên mảnh đất nông trường phèn chua khô khốc
Giọt nước mặn làm cứng dòn mái tóc
Nhưng lòng mình xanh mượt tựa chồi non
Đỗ Hòa !
Cái chữ nghe thương như mẹ hát ru con,
Như hạnh phúc mở toang đôi cửa khép…
Đoàn Cao Thắng - Nông trường dừa Đỗ Hòa
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|