ĐÁNG LẼ - Đào Công Điện.
Thời trước, tiền còn giá trị, hàng tháng TNXP chỉ lãnh được mấy đồng sinh hoạt phí (thay tiền lương). Mỗi khi về phép, đi chơi thường hay bị chủ quán đánh giá thấp vì nghèo ! Không có nhiều tiền, nên khi đi hàng quán chỉ gọi những thức ăn, uống ít tiền. NBT.
Đáng lẽ tôi đã bạt tai em
Để trả lời cái nhìn xấc xược
Khi tôi kêu tính tiền ly nước
Đòi em phải thối lại đúng năm mươi xu
Dĩ nhiên đây không phải là lần đầu
Em liệng ra cái nhìn như vậy
Vào mặt người khách hàng không dễ dãi
Ở xa mới về bụi đỏ dép cao su
Tôi không phải là tay chơi lăn lóc giang hồ
Xăm trên ngực ba chữ “đời xả láng”
Sẵn sàng trả cái liếc em bằng bạc vạn
Nhằm nhò gì số lẻ năm mươi xu
Chắc quán em quen đón khách nhà giàu
Chi tiền lẻ như ăn cơm bỏ mứa
Sau ly nước em còn bán thứ gì khác nữa
Cái niềm nở ân cần quá rẻ vậy sao em?
Tôi đâu khát khao một cây cà rem
Hay sợ mõi một quảng đường xe buýt
Đừng vội vã chê tôi là con nít
Bĩu môi hoài xấu chết em Hai ơi!
Đi Thanh niên xung phong mấy năm trời
Tôi quen tật thò tay vào túi tính nhẩm tiền trước khi vào quán nước
Mỗi tháng dù bao nhiêu lãnh được
Vẫn phải về nhà ăn “lương” của mẹ cha
Vẫn phải tay xách nách mang đi công tác nơi xa
Trưa nắng chang chang phải làm lơ ly nước mía
Nhưng đâu vì những khó khăn như thế
Để tôi nỡ lòng bủn xỉn với em
Tôi chưa tính sổ những đêm
Vừa đập muỗi vừa đào thêm vài mét khối
Những bữa cơm sống nhăn ăn vội
Kịp thời giờ chuyển cứ đi xa
Riêng với em tôi rất đỗi hào hoa
Không kể lể những tháng dài ăn muối
Xe chợ chưa về măng rừng củ chuối
Có bao giờ tôi tính toán với em đâu
Bạn của tôi có đứa rất giàu
Đã cho em cả cuộc đời của nó
Đạn thù xoáy tim mộ giờ xanh cỏ
Cho em đổi lấy phút bình yên
Nợ của em đâu kể thành tiền
Háy mắt cong môi em còn ngúng nguẩy
Cái bạt tai vẫn nằm yên ở đấy
Nghĩa lý gì năm mươi xu
Tôi chỉ xin em chút xíu ôn nhu
Thế cái liếc màu xanh con rắn lục.
Sàigòn 14.08.1980
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|