KỂ CHUYỆN CON MÌNH - Đoàn Cao Thắng.
Trong những năm 1980 – 90, cả nước đều khó khăn. Người lớn còn thiếu ăn thì nói chi đến con nít, trẻ em ! Thời đó, không có hàng quán, tiệm bán sửa hộp, sửa tươi . . . như bây giờ. Có thể vì vậy mà có bài thơ này chăng? Một tâm trạng làm cha, mẹ cho những ai có con vào thời đó. Lời bình: Minh Hiền.
Có lẽ thằng con mình nó bị bịnh còi xương
Hơn năm tuổi rồi mà ốm nhom ốm nhách
Thật nhỏ con nhưng áo quần – chao ôi sao mau rách !
Em vá liền tay vẫn cứ muốn bục ra
Thằng nhỏ thông minh hơn con của người ta
Mới mẫu giáo mà thuộc thơ vanh vách
Biết rót nước mỗi khi nhà có khách
Biết nịnh em : - Mẹ ơi sao mẹ buồn ?
Buổi sáng mua hai đồng khoai, mẹ con ăn đến trường
Em thương quá đôi mắt thèm thuồng, khi đi ngang qua hàng bánh
Có lần nó chực quà, giận quá em mới đánh
Rồi hai mẹ con ôm nhau khóc ngon lành
Một tối ở nhà nó nghe em đọc thư anh
Cứ theo hỏi em lâm trường là gì hở mẹ
Chạy đến ôm em kề vào tai nói khẽ
- Mẹ oi ! con nhớ bố quá chừng chừng
Sao bố mình cứ ở mãi với rừng
Bộ bố chẳng thèm thương con sao hở ?
Nó giận anh, tủi thân khóc nức nở !
- Mai mốt bố về nghỉ chơi với bố luôn !
Có hôm em đứng lớp dạ bồn chồn
Bụng cứ sôi hoài lên vì đói
Con còn nhỏ nhưng anh ơi, thật tội !
Bữa cơm nào cũng nhường mẹ thức ăn
Mỗi khi được ăn ngon nó nhớ tới anh
Nó bắt chước em : “bố ở rừng gian khổ
Vất vả rất nhiều so với mẹ con”
Có đôi khi em buồn đến xót xa
Nó vội đi tìm khăn lau mắt mẹ
Bờ môi nhỏ cũng run lên nhè nhẹ
Nó “làm xấu” chọc mẹ cười mà đôi mắt ướt nhem
Thằng bé học thông minh, tháng tháng đều có giấy khen
Nó cất kỹ vào một ngăn tủ nhỏ
- Đợi lãnh lương mẹ thưởng – em bảo nó
Nó lắc đầu khoe bố thích hơn
Nhỏ xíu vậy mà nó biết hết trơn
Bố – Thanh niên Xung phong, còn chú tư – bộ đội
Thanh niên Xung phong mặc áo xanh – bộ đội thì nón cối
Mẹ và cô năm là cô giáo dạy trẻ con
Em dặn rằng : Con học hành chăm ngoan
Để lớn lên theo bố đi dựng xây đất nước
Nó ngồi suy tư đôi mắt tròn chớp chớp
Rồi gật gù trông giống hệt như anh
- Mai mốt lớn lên con theo bố đi
Thanh niên Xung phong
Em giả vờ : Ơi ! bố con nhà mi không thương mẹ
Nó cuống quít ôm đầu em hôn khẻ :
Mẹ ngoan nào con cho mẹ theo luôn
Mình còn nghèo nên con thấy mà thương
Nhưng anh an tâm không bao giờ em chán nản
Em sẽ lớn bằng tình yêu chân thật của chúng mình
Cũng như anh mười năm vẫn ở rừng
Yêu tha thiết quê hương dù gian khổ
Cũng như em yêu ngôi trường góc phố
Yêu từng khó khăn trong đời sống hàng ngày
Con chúng ta sẽ hướng đến tương lai
Bằng mơ ước hôm nay ta vun đắp
Đoàn Cao Thắng - tháng 4.1986
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|