MỌI NGƯỜI - NGỦ ĐẤT - Đoàn Vị Thượng.
Niềm tin vào mọi người và con người cho phép ta tin vào chính mình.
(P.NERUDA)
MỌI NGƯỜI
Tôi lẫn vào mọi người đến không còn rứt được nữa
Hai cổ tay cũng buộc vào điệu múa
Của cha ông vốn vậy tự bao giờ
Ngay em đã lánh mặt tôi nghìn bữa
Cũng cứ về như thật ở trong mơ
Tôi lẫn vào mọi người như thể mất tự do
Như thể thiếu mọi người thì tôi không sống được
Tôi nô lệ tiếng cười chào quen thuộc
Đi đâu xa lòng dạ ngẩn ngơ rồi
Dẫu có sẳn trên tay gương lược
Không ai nhìn tôi cũng chẳng dám soi
Mọi người ơi ! xin chớ có tin tôi
Nếu tôi chẳng thật lòng tin tất cả
Ai cũng mẹ sinh ra và giống nhau nhiều quá
Đến nỗi tôi có lúc nghĩ (buồn cười)
Tưởng mình là ai đó hóa mình chơi
Bèn cứ thứ tự làm người xa lạ
Nhưng chưa hề tôi chống lại được tôi
Này, có thật em đã từng lẫn vào tôi
Sao em vội rứt ra không mấy khó?
Em rứt cả một mảng đời tôi đó
Cái chỗ tôi khuyết em bỗng có mọi người đầy
Chợt phát hiện tình yêu mình quá nhỏ
Tôi bao lần vô cớ đứng dang tay
Cái chỗ tôi khuyết em, đời rót mãi mọi người đầy
NGỦ ĐẤT
Duỗi chân và gối tay nằm
Để lưng mình áp vào thân đất mềm
Nghe hạt mầm thức trong đêm
Như là nâng cả ta lên bồng bềnh
Ngủ mê mà có trở trăn
Chiếc giường đất, mấy vòng lăn cũng vừa
Chân trời làm vành nôi đưa
Trăng buông một chiếc màn thưa êm đềm
Ngủ quen thấy đất sao mềm
Thấy lưng mình cứng cát, bền dẻo hơn
Cả hơi thở cũng nghe thơm
Từ mùi sự sống đến hương mùa màng
Đứa nằm dọc, đứa nằm ngang
Trông bè bạn ngủ bình an quá chừng
Bốn mùa lấy đất đo lưng
Trái tim cũng rộng lớn dần tình yêu
Chiếc giường của đất đăm chiêu
Thấm vào người cũng gợi nhiều tâm tư
Duỗi co dáng ngủ hiền từ
Mỗi người bay bỗng vào mơ ước mình
Ngày mai rồi hết chiến tranh
Thì chim vẫn chọn đất lành nơi đây
Nơi chúng tôi những đêm dày
Thấy ước mơ sãi cánh bay chạm trời
ĐOÀN VỊ THƯƠNG
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|