TRÊN NGỌN SÓNG MÙA XUÂN - Nguyễn Thái Dương.
Bài thơ xuôi về sự xả thân cao cả của người dân miền biển Huyện Cần Giờ (Duyên Hải TP.HCM). Dù ban ngày hay đêm đều sống với sự êm ả của vùng sông nước và là vùng xa xôi không được tiện nghi như nơi phố thị. Xin giới thiệu bài thơ đã được đăng trên Báo Tuyến Đầu TNXP xa xưa. NBT.
Thơ Xuôi
Đêm Cần Giờ, anh đứng trên mui đò, đọc sang sông bài thơ xuôi trên sóng. Người thiếu nữ ngư dân giữa biển khơi, đang túm lại những vầng trăng trong mẻ lưới. Con tôm con cá cong vòng nguyệt. Mùa xuân ngơ ngác trườn lên.
Giá anh mang về được cho em cái hình ảnh sống động này – Coi như món quà cuối năm ! Đêm phần phật tiếng lá reo hàng dương. Đêm ầm ào hơi thở biển, sóng trồi lên nhô nhấp con thuyền chài. Đêm, dù vậy, vẫn tĩnh mịch trong anh, lúc anh nghĩ về sự xả thân cao cả của người dân miền biển những ngày giáp Tết.
Trời lạnh quá thể chứ đùa đâu em. Kè đá dội lên những âm thanh khỏe khoắn, nửa thúc giục, nửa giận dữ. Con tôm đi vào. Con sóng đi ra. Điểm hẹn mùa xuân chính là mẻ lưới. Trời lạnh quá thể chứ đùa đâu em. Lạnh đến nổi bức hải họa trước mắt anh cứ run lên cầm cập. Bức hải họa, hay chính lòng anh – đang xúc động – đang run.
Anh quen sống với ban ngày, với sự êm ả. Nên chi, trước đêm, trước bão tố, anh ngại ngần. Đêm Cần Giờ, anh theo chân ngư dân. Anh nhập cuộc với những vầng trăng khuyết. Trăng khuyết rơi đầy trong mẽ lưới. Trăng khuyết rơi, anh góp sức níu vào bờ. Con tôm con cá uốn mình. Mùa xuân ngơ ngác trườn lên…
Nguyễn Thái Dương
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|