CHO TÌNH YÊU THƯỞ ẤY - VỚI EM KHI VỀ PHÉP - Phạm Trường Phục.
Tặng TNXP ở Tây Nguyên và tặng NT và Công chúa của tôi - Phạm Trường Phục.
CHO TÌNH YÊU THƯỞ ẤY
Tặng TNXP ở Tây Nguyên
Biết nói gì khi đã xa em,
Cánh rừng cũ chiều nay màu tím sẫm,
Ta một mình lang thang tìm bóng,
Sắc xuân xưa, năm tháng ấy đâu rồi?
Ta ngỡ đời ta - một nhánh sông trôi,
Sẽ gặp biển bao la gìn giữ
Em mỏng manh chìm trong sương muối,
Cũng như ta trong cõi ngày thường
Ly rượu nào ta uống với ta đây,
Huynh và đệ, và em, và trăng muộn.
Ơi những viên bi lăn trên bàn vọng tưởng,
Sao chẳng mòn nghĩa khí lúc ra đi!
Em làm chi chỗ con Dốc-chia-tay?
Cho dấu chân ai hằn gót giày xuôi ngược,
Giả định như ta hẹn nhau từ trước,
Con dốc kia đâu hóa ngã ba đường!
Ta dặn lòng ta chớ vội mềm,
Cứ mở đời cợt nhả với truân chuyên.
Em vẫn đấy cả một trời lãng mạn,
Đủ xua tan những bức bối lòng ta
Có hề gì khi cỏ và hoa,
Cùng chung sống dưới mái nhà trần thế.
Trăm chuyến đi xa vẫn về xứ sở,
Của tình yêu và cái thuở đầu đời …
VỚI EM KHI VỀ PHÉP
Tặng NT và Công chúa của tôi
Anh chưa vượt Trường Sơn – ngủ núi – trèo đèo
Chưa góp gió làm nên bão táp
Có một thời anh như ký sinh trùng sốt rét
Nuôi thân bằng hồng huyết cầu hoài bão của nhân dân
Năm năm qua anh đi Thanh niên xung phong,
Vỡ đất – đào kinh – chiến đấu…
Những đêm mưa mùa dài hơn giấc ngủ
Bỗng ngậm ngùi nhớ thuở sinh viên.
Thầy giáo dạy anh : cuộc đời là chuỗi cô đơn
Phi lý – buồn nôn – lưu đày – xa lạ…
Cái bế tắc khóa lòng thế hệ
Anh quằn quại cuộn tròn như con rắn hổ mang
Không cắn được ai, anh tự cắn anh
Anh làm thơ thiền ca ngợi vô minh
Khi bóng giặc lềnh khênh xứ sở
Từng giọt, từng giọt cà phê rơi võ vàng tuổi trẻ
Anh thả hồn quanh quẩn cõi hư vô
Ơi ! cái thuở tình yêu bột chẳng khấy nên hồ
Anh mê muội tìm quên chốc lát,
Hạnh phúc loanh quanh mấy chồng sách triết,
Anh nghêu ngao - ngạo mạn - khinh người.
Đâu phải ngẫu nhiên anh đổi tính hay cười
Khi đồng đội vẫn sớm – chiều – mưa – nắng,
Là lúc anh gột dần ô nhiễm,
Khoảng trời đất nước nở trong tim
Xúc cảm, bồi hồi không một chút lặng yên
Anh ngơ ngác giữa trăm điều mới lạ,
Oâi, có phải đứa con hoang bất ngờ gặp mẹ
Anh no nê : âu yếm, nuông chiều…
Nhưng quê hương, lo toan tần tảo suốt đời
Mẹ không kể nỗi đau khi chờ đợi,
Anh sống lại những ngày sôi nổi,
Biết yêu đời và biết yêu em.
Đưa bàn tay, anh sờ phía trái tim :
Máu chảy về theo hai dòng tĩnh động.
Anh chợt hiểu vì sao anh ung dung - thanh thản
Rạo rực bên này, sâu lắng bên kia
Thì chẳng phải anh ngây thơ đến mức dại khờ
Nếu như ai vô tình; khích bác.
Anh rất đỗi trữ tình – chân chất,
Bởi khát khao yêu đời và tha thiết yêu em.
PHẠM TRƯỜNG PHỤC Tháng 03.1981
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|