Gởi em, mùa xuân Duyên Hải - GỞI THEO THỜI GIAN - Phạm Trường Phục.
Anh chẳng muốn lý luận quanh co. Tuổi trẻ chúng mình: nắng – mưa – gió – bụi. Bất chợt buồn, chỉ vài phút rồi thôi. Những kỷ niệm của thời đi mở đất.
Gởi em, mùa xuân Duyên Hải
Thế là chia tay em
Con nước đang ròng thuyền trôi êm
Tiếng mái dầm khua, dù rất nhẹ
Cũng đủ khuấy lòng nỗi sóng lên
Anh một đời mê mệt chuyện quê hương
Sắp đến tuổi ba mươi, vẫn chưa có gì thay đổi
Quần áo lụa là – tiện nghi thành thị
Như mây trời kia, anh chẳng bắt được bao giờ !
Mà thôi, anh chẳng muốn lý luận quanh co
Bởi cuộc sống trả lời tất cả
Khi em chặt cây chà là …
(Cái thứ cây sao nhiều gai đến thế ?)
Em đã là hoa, là hương thơm của xứ sở mình rồi
Như dòng sông khi ra biển khơi
Không quên để phù sa ở lại
Tuổi trẻ chúng mình: nắng – mưa – gió – bụi
Có bất chợt buồn, chỉ vài phút rồi thôi
Sống nghĩa là : yêu – đất - nước – con người
Nghĩa là buồn vui cho trọn vẹn
Thế là chia tay em
Ngã ba sông Đồng Tranh thuyền chòng chành lưu luyến
Ơi những dòng sông, sao cứ quành quành
Có lẽ nào như tuổi trẻ chúng mình
Với đất – nước là duyên, là nợ
Với Tổ quốc là trái tim, là hơi thở
Là ước mơ cháy rực trong người
Thì em ơi, mùa Xuân đã đến thật rồi
Trong sức trẻ chúng mình – nơi khoảng đất, khoảng trời mới vỡ
Nên em đừng ngạc nhiên nếu có ai tính toan, này nọ
Như những cây chà là kia, có sá gì
Sẽ lụi tàn bởi những khối óc, bàn tay
cho trời – nước, chim bay, cá lội …
Tuổi trẻ với mùa Xuân là anh em sinh đôi.
GỞI THEO THỜI GIAN
Chẳng tài nào nhớ nổi em đâu
Những kỷ niệm của thời đi mở đất
Một cây rựa và một cây cuốc
Một tấc linh son
Mơ ước vơi đầy
Ôi! những ngày rất đỗi mê say
Đất dậy men nồng nóng hổi
Trái tim đập vơ hồi
Khi nắng chiều tắt vội
Đốt lửa lên ta làm nốt công trình
Anh hiểu vì sao em ngồi khi một mình
Sau buổi họp bình công chiều hôm trước
Đôi tay học trị lần đầu tiên cầm cuốc
Thì cách chi vượt năng suất bình thường
Dưới ánh mặt trời mọi việc khi giản đơn
Dù buổi tối tinh ma dọa dẫm
Khi mía mọc tràn trên vùng đất mặn
Ta sững sờ chiêm ngưỡng dáng ta đi
Như khi sông tự oai rác bùn nhỏ
Bởi chảy mãi một khi ra biển
Ta lớn lên sau những mưa cùng nắng
Ta lớn lên trong mỗi chuyện ngày thường
Tháng Chạp Tây Nguyên
Đêm lạnh vô chừng
Bên đống lửa – bập-bùng-bao-câu-chuyện
Suốt thời trẻ đời ta như cánh én
Đã bay lên là vỗ cánh tung trời
Chặng đường ta đi chưa một phút nào ngơi
Sao nhớ hết những buồn vui chất ngất
Trong ký-ức-bộn-bề-ngang-dọc
Bỗng nổi lên hình vì một con người
Bỗng nổi lên dáng đứng em tơi
Biết căm giận những diều dối trá
Biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã
Biết cười sặc trước những gian lao
Biết yêu đời và được người yêu.
Phạm Trường Phục 12.1983
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|