TỰ HÁT - EM CHẲNG BAO GIỜ VẮNG MẶT - Phạm Trường Phục.
Ta biết đêm nay ta thức suốt. Nhớ nhà chăng ? Chẳng nhớ được ư ! Em ở phương nào ? Anh chẳng thấy! Phải tiếng suối kia gọi tiếng em cười?
TỰ HÁT
Nhớ cái Tết giữa rừng, quanh đống lửa
Mừng Nông - Pênh giải phóng: múa lâm thôn
Nhớ cái Tết giữa rừng, quanh bếp lửa
Có ché rượu cần của người Mơ – Nông
Đón giao thừa đồng đội kể nhau
Buồn, đau, cay, đắng chẳng một thời
Đứa làm thuê, đứa ăn chơi trác táng
Đứa ngây thơ : nào đã biết chi đời !
Ta vẫn nhớ dù muốn quên chẳng nhớ
Một – mảng đời ta như cánh bèo trôi
Ta vẫn nhớ làm sao nhớ nổi
Những mảng đời lăn lóc trăm nơi
Đón giao thừa ở rừng hiếm pháo
Có râm ran trăm trận cười giòn
Cái phút lặng cũng làm giông làm bão
Ngỡ trong lòng ùa cả dậy thời gian
Ta biết đêm nay ta thức suốt
Nhớ nhà chăng ? Chẳng nhớ được ư !
Ta biết đêm nay sao vẫn mọc
Tiễn đưa chiều, bóng tối phất phơ bay
Đón giao thừa mắt em sao ướt thế !
Sạch chưa em, bụi bặm của lề đời ?
Em cứ khóc, mắt sẽ thôi khô khốc
Để nhìn đời : trong đục một dòng thôi.
Ta những muốn hóa thân thành thiên lý mã
Có buông cương vẫn thẳng hướng mặt trời
Vó câu dồn qua mọi miền đất lạ
Bỗng nhận ra Tết – trú - chỗ – con - người
EM CHẲNG BAO GIỜ VẮNG MẶT
Vẫn biết sáng nay trời nắng ấm
Dù gió hây hây cái lạnh đầu mùa,
Anh đứng trên đồi cao nhìn qua thung lũng,
Sương bâng khuâng tan lãng đãng như lòng.
Em ở phương nào ? Anh chẳng thấy !
Phải tiếng suối kia gọi tiếng em cười?
Đất thì lạnh, cách chi em chịu nổi
Những ngày đông dằng dặt đến không thôi.
Đốt lửa bên giường hong nỗi nhớ,
Bập bùng ai mở mắt tròn xoe?
Trăng ngoài cửa sổ trôi lặng lẽ
Thời gian đi một nước không về.
Có cắt tim anh thành trăm mảnh,
Em vẫn nguyên hình em yêu thương.
Đời anh ghép bởi ngàn kỷ niệm,
Lấp lánh hình em : em bay lên !
Mễn tác cuối rừng khuya buồn quá !
Giấc ngủ chừng như đã đi xa,
Hay là tiếc lửa hồng còn thức,
Anh ngồi chiêm ngưỡng chuyện xưa qua.
Đất nước từ khi anh nhận được,
Muộn phiền mấy thuở cũng phôi pha.
Em như lá nõn trên chồi biếc,
Chỗ lắm chim về, nơi lắm hoa.
Em là hơi ấm, là lửa đỏ,
Là sác – thời – gian – xanh – ước – mơ…
Khi nghèo đói còn trên lưng xứ sở,
Mỗi cuộc đời riêng sao như thơ.
Phạm Trường Phục ĐakNông 11/84
TP. Hồ Chí Minh 11.1985
Bài viết do Ô. Ông Văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình ảnh sưu tầm từ internet. Xin cám ơn các tác giả.
|