THƠ : CÓ GÌ ĐÂU. . . - EM VẪN CHỜ ANH - TRẦN VIỆT SƠN.
Sau ngày 28/3/1976, rất nhiều thanh niên (nam/ nữ) đã gia nhập LL.TNXP TP.HCM. Do hoàn cảnh, trong số đó, họ đã “trước lạ sau quen”, từ tình đồng chí dần đến tính yêu! Có đôi bén duyên hạnh phúc. Có hoàn cảnh không được như ý định. Xin trân trọng giới thiệu hai bài thơ của tác giả Trần Việt Sơn. NBT.
CÓ GÌ ĐÂU. . .
Thời học sinh, tôi nàng cùng chung lớp
Khi ra về, nàng đi trước, tôi lẻo đẻo theo sau
Nàng vấp ngã, tôi cũng cảm thấy đau
Nhưng nàng tỉnh rụi, CÓ GÌ ĐÂU mà lo với lắng
Lúc đi TNXP, nàng với tôi về vùng nước mặn
Từ tiểu thơ đài các kiêu sa
Thành kiện tướng vượt mọi phong ba
Đào kinh đắp đập khó khăn chẳng ngại
Tôi xót xa bàn tay con gái
Thì nàng trề môi “con gái thì sao ?
Tay chai đen đúa, mưa nắng, CÓ GÌ ĐÂU !
Con trai làm được, tui quyết phải làm hơn thế “
Ngày tháng trôi nhanh, xuất ngũ trở về
Tôi nàng sánh đôi, thành chồng thành vợ
Con cái ra đời, nàng cực hơn, tôi không nở…
Nhưng nàng cười, quen rồi, CÓ GÌ ĐÂU !
Cuộc sống mưu sinh, lúc vui, lúc khổ đau
Nàng bươn chải cùng tôi vượt bao gian khó
Thời đi TNXP, vượt bao mưa giông bão tố
Đã tôi luyện nàng mạnh mẽ hơn xưa
Bạn bè hỏi “mày tần tảo sớm trưa
Sao vẫn đẹp, nụ cười luôn trong mắt ?”
Nàng trả lời “mọi điều cứ xem như nhỏ nhặt
TNXP mà, tất cả sẽ chẳng… CÓ GÌ ĐÂU ! “
EM VẪN CHỜ ANH
Cứ mỗi lần vào mùa hoa phượng nở
Tháng bảy về, em lại đến thăm anh
Nghĩa trang liệt sĩ trời ngập màu xanh
Em áo màu cỏ úa, như buổi đầu gặp gỡ
Ngày đi TNXP, em còn nhiều bỡ ngỡ
Lơ ngơ không biết gì, tự nhiên có ai đó kề bên
Chỉ dẫn từng li, từng chút, dù không biết tên
“Sếp đó”, bạn bè hay trêu chọc
Ổng nhắm mày rồi, có ngày mày khóc
Vì ổng đăm đăm, mặt ngầu, nhưng… dễ thương
“Đồng chí có hiểu không”, lòng em đã vấn vương
Đêm về nhớ nhớ, không lẽ yêu rồi ai đó
Ra biên giới, ai đó thường hay nhăn nhó
Tải đạn cáng thương phải nhanh nhẹn, biết không
Mắt rướm lệ, tay chân lóng nga lóng ngóng
Chắc để ý mình, ai đó mới quan tâm
Một ngày nọ, ngồi cạnh, gió lạnh căm căm
Ai đó mới chịu nói, “anh…ờ…thương em lắm”
Anh choàng tay qua vai, em thấy mình thật ấm
“Hãy chờ anh”, khi biên giới yên bình
Rồi anh mãi mãi đi xa, lấy ai em vòi vĩnh
Từng gói lương khô, giọt nước giữa rừng
Đau xót cỏi lòng, trời như sụp đổ, nhưng…
“Em phải mạnh mẽ lên”, lời anh còn đó
Hơn bốn mươi năm, trăng mờ rồi trăng tỏ
Em vẫn chờ anh, phòng không chiếc bóng
Em vẫn chờ anh, dù chỉ là trong giấc mộng
Một ngày bên nhau, trọn nghĩa vợ hiền !
TRẦN VIỆT SƠN
Hình minh họa sưu tầm từ kho ảnh của LLTNXP TPHCM. Xin cám ơn các tác giả.
|