HƠI THỞ CUỐI CÙNG.
Trong ngày Kỷ niệm và Tổng kết hai năm làm trang Web, Nhóm biên tập và quản trị trang Web quyết tâm vượt khó tới hơi thở cuối cùng. Tôi lo quá, khi tới hơi thở cuối cùng thì bình oxy có sẳn ở đâu ? mà giúp cho phải thở lại để hoàn thành nhiệm vụ, mà chưa thấy ai có kỹ năng “ nghiêng vai gánh thêm nhọc nhằn hay chia sẽ hiểm nguy, chê khen từ mọi phía”.
Năm 1977 TNXP đóng quân tại An sương, Chánh văn phòng Phan thanh Huân thỉnh thoảng tổ chức “thi đua chạy bộ “để rèn luyện thân thể, cuộc thi nhỏ thế vẫn có thưởng (phần thưởng chỉ là kẹo thôi) có thưởng cho năm người về đích nhanh nhất. . . Thế là trước khi thi một tuần anh chị em bắt đầu tập luyện chạy bộ.
Đến ngày thi tôi thấy bé Nga cũng có mặt, cô bé xinh xắn nhỏ con, tôi hỏi Nga, liệu có đủ sức chạy không? Nga đáp: Mình là đoàn viên mình quyết tâm tới hơi thở cuối cùng. Tôi tưởng Nga đùa nào ngờ đó là sự thật.Đích đến là trước mặt phòng y tế mà anh BS Phạm quốc Vỹ là trưởng Phòng và Vương đại Thanh là Phó Phòng, Chị Mai là Dược sĩ trong phòng y tế luôn có AMBU là dụng cụ bóp bóng (thay cho phương pháp miệng kề miệng), có cả bình oxy to đùng.
Phan thanh Huân là trưởng ban tổ chức cuộc thi anh rất khó tính, anh em gọi anh là bố già, không phải vì anh già mà tác phong cẩn thận, hay cau nhàu rầy la các em hay quậy phá… giống ông già “tóc vẫn còn đen”. Lúc anh ấy rầy …tôi nhìn miệng ảnh méo xệch, nói rít qua kẻ răng…buồn cưới mà không dám cười. Dám nói không một nghệ sĩ kịch nói nào mà có thể bắt chước được. Nghệ sĩ ưu tú kịch nói Việt Anh (lúc đó cũng là TNXP đang công tác tại An sương) bắt chước ai cũng giống y chang, nhưng chịu thua miệng vừa càu nhàu vừa rấy la, kiểu rấy của Phan thanh Huân.
Tôi chứng kiến cuộc thi từ đầu, Nga quyết tâm thật. Đồng đội chạy ngang hàng cùng Nga là một chị to đùng, gần tới đích Nga té nhào tới, tay Nga chạm mức đến trước chị to đùng. Phan thanh Huân cống bố “Nga là vô địch”. Mà sao vô định nằm luôn, mời anh Chí mau tới coi, hình như Nga hết thở rồi.
Phải mà Nga nói với tôi, Nga quyết tâm tới hơi thở cuối cùng. Phan thanh Huân yêu cần anh Chí chích thuốc cho Nga thở lại, Nga không thể ngừng thở.
Tôi nói không cần chích gì cả.
Nga chỉ cần oxy thôi, tôi có năm phút để cấp cứu, tôi chạy nhanh vào lấy AMBU và lôi bình oxy ra gắn dây oxy vào AMBU, Nga chỉ tạm mất thở nhưng tim Nga vẫn còn đập dùng đùng như tiếng trống múa lân.
Từ từ Nga thở lại nhờ oxy “thứ thiệt”.
Câu hỏi đầu tiên của Nga là em có được vô địch không.
Còn câu hỏi đầy lo lắng của Phan thanh Huân là Nga có sống không… chắc không phải anh Huân sợ trách nhiệm của người tổ chức cuộc thi… mà anh sợ mất Nga đời anh sẽ biết sống cùng ai.
Đom Đóm
Ảnh minh họa sưu tầm từ Internet.
|