THƠ: NÓN TAI BÈO KỶ NIỆM - DÉP RÂU KẾT TƠ HỒNG - TRẦN VIỆT SƠN.
Nón tai bèo và đôi dép râu là vật hữu dụng đã gắn với đời sống công tác và sinh hoạt với Thanh Niên Xung Phong. Vì vậy, nó đã làm nên bao kỷ niệm, tình cảm thân thương không thể quên được. Xin trân trọng giới thiệu hai bài thơ của tác giả Trần Việt Sơn. NBT.
NÓN TAI BÈO KỶ NIỆM
Hôm nay tình cờ gặp em trên phố
Vẫn nón tai bèo tóc dài xõa ngang vai
Theo thời gian, nhan sắc nét hồng phai
Sáu mươi rồi, em sao còn trẻ nữa
Tay lấm lem giữa bộn bề vôi vữa
Nhưng nón tai bèo ngày ấy vẫn không quên
Em vẫn nhớ ngày tôi chưa kịp biết tên
Tặng em nón, rồi gọi em bằng “ấy”
“Ấy’ ngày đó, mắt tròn đen láy
Cứ lén nhìn tôi, cười tũm tĩm, lại quay đi
Tôi thật tình không hiểu, cứ ngu si
Con tim “ấy” loạn nhịp, tôi nào hay biết
Rồi một ngày mãi mê trong công việc
Nón tai bèo tre gai xé rách làm hai
Em gãi đầu đỏ mặt tía tai
“Anh…anh còn nón cho em cái khác”
“ Ấy” có sao không, kìa dấu trầy trên mặt
“Em… không sao”, tôi lột nón vội đưa
“Còn anh…”, đàn ông mà, quen dãi nắng dầm mưa
Chỉ lo “ấy” đen da tóc vàng như lúa
Em bây giờ con lấy chồng xa, thân góa bụa
Làm phụ hồ vất vả cô đơn
Nhìn tôi, em liếc, mặt vẻ trách hờn
Phải chi hồi đó, anh ngỏ lời thì em sẽ…
Anh đừng lo, đời vẫn vui, em cười khe khẻ
Chúc tôi vui với cuộc sống hôm nay
Lau mồ hôi, xoay mãi trong tay
Em sẽ giữ nón anh cho, làm kỷ niệm .
DÉP RÂU KẾT TƠ HỒNG
Có đôi vợ chồng cuối tuần dạo phố
Chợt họ reo lên, mừng tựa gặp may
“Dép râu kìa”, hồn họ bổng mơ bay
Nhớ ngày xưa ấy, quãng trời kỷ niệm
Anh có nhớ những ngày thù xâm chiếm
Chiến đấu bên nhau, dép râu mòn, đứt cả quai
Anh cởi dép tặng em, mà run cả bàn tay
Ôi gót hồng vẫn đẹp, dù qua bao gian khổ
Em biết không, đôi lúc tim anh ngàn sóng vổ
Khi nhìn em tải đạn chuyển thương
Đôi dép râu đi khắp mọi chiến trường
Em luôn giữ kỷ, coi như là báu vật
Tôi tin là em nói thật
Vì đó là nghĩa tình đồng chí thiêng liêng
Và cũng là một chút tình riêng
Không dễ gì có được, đời xung phong ngày đó
Em nhớ mãi, ngày đêm anh rị mọ
Lấy tre chuốt, làm đồ rút quai dép cho em
Có bửa lội ruộng, thấy quai sao lại dịu mềm
Thì ra con đĩa, em ngất đi vì sợ
Thời gian qua mau, em bây giờ là vợ
Anh là chồng, là cha của những đứa con
Chúng phải biết tình yêu một thời đã chọn
Của đôi ta, mượn đôi dép râu kết sợi tơ hồng
TRẦN VIỆT SƠN
Mời xem thêm các bài cùng tác giả:
THƠ: NẾU TÔI LÀ . . . CÂU HỎI NGÀY XƯA - TRẦN VIỆT SƠN (2018-06-16)
Thơ VỢ CHỒNG XUNG PHONG - Trần Việt Sơn. (2018-04-02)
THƠ: ÔNG GIÀ XUNG PHONG – Trần Việt Sơn. (2018-03-20)
THƠ: BÀ GIÀ XUNG PHONG! TRẦN VIỆT SƠN. (2018-03-22)
Kỷ Niệm - Trần Việt Sơn. (2017-08-19)
Hình minh họa sưu tầm từ kho ảnh của LL TNXP TP HCM. Xin cám ơn các tác giả.
|