THƠ : MẮC MỚ GÌ… - TRẦN VIỆT SƠN.
Trích dẫn Báo Người Lao Động online ngày 05.10.2014: “Nhiều người nói phải yêu bản thân mình trước. Muốn ăn cứ ăn, muốn chơi cứ chơi, muốn gì thì cứ làm nấy, mắc mớ gì phải yêu đến quên mình như vậy?” Xin trân trọng giới thiệu bài thơ “MẮC MỚ GÌ…” của tác giả Trần Việt Sơn. NBT.
MẮC MỚ GÌ, mà cứ nhắc lại chuyện xưa
Để con cháu nghe, rồi chúng cười tũm tĩm
Chuyện yêu nhau, đúng là nhiều kỷ niệm
Qua lâu rồi, kể mắc cở lắm người ơi
Thời đi học, có cái đuôi thật rỗi hơi
Ngày ngày đi theo, bực mình muốn chết
Không lẽ quay lại, gây hoài, phát mệt
Riết thấy quen, nhớ nhớ,… thương thương
Rồi khoác áo cỏ úa, và cùng lên đường
Thanh niên xung phong đào kinh, đắp đập
MẮC MỚ GÌ, cứ nhìn, và… lắp ba lắp bắp
“Làm có mệt không, để giúp dùm cho”
Chiến tranh biên giới, dính dáng gì, lại nói… lo
Con gái ra trận… nhiều gian nan nguy hiểm
Tức giận ngất trời, cắn môi tím rịm
“Con gái xung phong đâu phải tiểu thơ”
Rồi vừa tải đạn, vừa nói bâng quơ
Hết chiến tranh… sẽ về thưa với mẹ
Ơ…thì là…thưa cái gì…, sớm quá nghe
Cái mà… chưa chịu, mà cứ nói hươu nói vượn
Về đời thường, nhìn đôi chim bay lượn
Buông tiếng vu vơ, ước như thế được không
Thôi thì ừ đó, đúng lì… chất xung phong
Cứ xông ra phía trước không gì nao núng
Thành vợ thành chồng, góp gạo sống chung
Con cái ra đời, tuy nghèo mà hạnh phúc
Nói về tình yêu, sống mãi mọi nơi mọi lúc
MẮC MỚ GÌ, mà cứ nhắc lại chuyện xưa !
TRẦN VIỆT SƠN.
Chú thích:
Mắc mớ gì: lý do gì, nguyên nhân gì, tại sao thế
Cười tũm tĩm: cười ngậm miệng, cười không ra tiếng .
Tím rịm: tím tái , tím đen .
Nói hươu nói vượn: nói khoác, nói phóng đại.
Hình minh họa của Nhóm biên tập trang Web. Xin cám ơn các tác giả.
|