THƠ: EM ĐÃ KHÓC - TRẦN VIỆT SƠN.
Người nữ tính dễ khóc, giàu cảm xúc một cách khó hiểu với các tác nhân, bất ngờ. Đây cũng là yếu tố đễ phân biệt con trai, hay con gái! Khóc là trạng thái chảy nước mắt tùy thuộc theo một cảm xúc, đa số là buồn cũng có thể là vui. Vào những năm 1976, sau khi gia nhập TNXP, nhiều cô nữ dù chẳng biết TNXP là gì ? Trong cuộc sống tập thể, đào kênh làm thủy lợi, đi phục vụ chiến đấu, đã gặp nhiều TNXP đã khóc . . . với bao kỷ niệm. Xin trân trọng giới thiệu bài thơ “EM ĐÃ KHÓC” của tác giả Trần Việt Sơn. NBT.
Hồi mới quen em ở cấp ba năm ấy
Chưa bao giờ thấy em khóc, dù chỉ một giây
Có lẽ em khóc thầm, chẳng ai hay
“Không bao giờ nhé, ai kia đừng nghĩ xấu”
Đi thanh niên xung phong, đào kinh chân tay rướm máu
Cũng chẳng mè nheo, rên rỉ, khóc la
Có đứa mới nhức đầu, đã khóc, thua xa
Riêng em vẫn cười, không khóc “vì tui không là con nít”
Ra chiến trường, gặp con sâu, con rít
Em vẫn tỉnh bơ và nói chẳng sợ gì
Chợt một ngày nọ, thấy em khóc như ri
“Anh lính hy sinh rồi, em tải thương về muộn”
Thì ra nước mắt, em dành cho người nằm xuống
Vì Tổ quốc ra đi, mà chưa có người yêu
Lần thứ hai, em cũng khóc thật nhiều
Khi tôi trao nhẫn, cưới em làm vợ
Đúng là chúng mình có duyên có nợ
Sung sướng tột cùng, anh có biết không ?
Rồi khóc lần ba, khi sinh bé, trắng như bông
Nước mắt hạnh phúc, bên nhau ngày tháng
Gan lì dữ, nhưng đôi khi cũng lãng mạn
“Nước mắt rơi phải đúng lúc, anh biết không ?
Chúng mình từng là thanh niên xung phong
Lúc nào cũng khóc, đồng đội cười, quê lắm!”
TRẦN VIỆT SƠN
Hình minh họa sưu tầm từ Internet và kho ành của LLTNXP TPHCM. Xin cám ơn các tác giả.
|