THƠ: MẮC CỠ… - TRẦN VIỆT SƠN
Mắc cỡ không phải không phổ biến. Gần như ai trong chúng ta cũng mang trong người một chút máu mắc cỡ. Có người còn nhờ tật mắc cỡ có duyên. Theo ghi nhận, số người nữ bị chứng mắc cỡ nhiều hơn phái nam. Thật ra, mắc cỡ là một trong những bản năng luôn tồn tại trong chúng ta. Xin giới thiệu bài thơ “MẮC Cỡ… ” của tác giả Trần Việt Sơn. NBT.
Mắc mớ gì mà em không chịu
Cho nắm tay, dù một chút thôi
Lo cho em, đó chỉ là… tôi
Xót xa lắm, làn da con gái
Nhớ hôm nào, trèo cây tôi hái
Chùm trái trường, ngọt ngọt chua chua
Giữa chiến trường, bom đạn như mưa
Em tỉnh rụi, ăn, rồi cười khẽ
Không ai biểu, tôi nhìn lặng lẽ
Chẳng nói gì, ánh mắt cười vui
Trước giặc thù, chỉ tiến không lui
Em ngồi đó, lại… lui không tiến
Đi cáng thương, chông gai thoắt hiện
Trầy tay em, lằn dọc lằn ngang
Biết nói gì tâm trí miên man
Tim cào xé, vu vơ suy nghĩ
Thôi thì liều, khó gì đâu nhỉ
Ngỏ lời… yêu, chẳng biết được không
Em mĩm cười, đôi mắt mênh mông
Ừ rồi đó… tim đà rộng mở
Chạm tay em, lòng như ùa vở
Sau này về…, đừng nói xa xôi
Em chỉ cần như thế này thôi
Đã là đủ, vì… em mắc cỡ !
TRẦN VIỆT SƠN
Hình minh họa của tác giả Trần Việt Sơn cung cấp và trên internet. Xin cám ơn tác giả.
|