THƠ: MỰC TÍM - TRẦN VIỆT SƠN
Anh TNXP muôn dặm đường xa, để em ôm bóng trăng tà năm canh! Anh thương em từ thuở tóc bỏ lòng thòng, đến bây giờ tóc bạc lưng còng cũng thương. Xin giới thiệu bài thơ “MỰC TÍM” của tác giả Trần Việt Sơn. NBT.
Năm ấy, tôi lên đường đi xung phong
Trời Sài Gòn bổng trong xanh đến lạ
Bên kia đường, có cô bé mắt ngây thơ quá
Tiễn tôi đi, mà nước mắt rưng rưng
Đưa vội lá thư, từ lâu em dấu như bưng
Ép hoa phượng, viết vài lời nhắn nhủ
Dòng mực tím từ bao giờ, đã củ
“Đừng quên em… dù đi bất cứ nơi đâu”
Thời gian trôi, thấm thoát qua mau
Hết ngày rồi đêm, tôi băng rừng vượt suối
Đạp chông gai, gian nan đấy, vẫn vui
Thư em viết mực tím, tôi nhận đều mỗi tháng
Nào đợi, nào chờ, nào nhớ miên man
Tôi ấm lòng, không mong gì hơn thế
Cho đến khi có phép trở về
Tôi liều nắm tay em, và… dạo chơi trên phố
Tình thời trẻ dại, cứ bâng quơ, rồi nhí nhố
Chẳng biết nói gì, làm em giận, rồi em ganh
Ganh với lá, hoa, ganh cả miếng vá màu xanh
“Cô nào vá áo … ?”, em buồn,… rồi khóc
Này nhé, tay vuốt nhẹ mái tóc
Bé ơi, thư em anh nhớ không sót một câu
“Em là duy nhất…”, đọc muốn thuộc làu
Và thư luôn trong túi áo, bên tim anh đang nồng ấm
Mực tím ơi, gợi nhớ một thời xa lắm
Mình quen nhau thuở cắp sách đến trường
Giờ thì… là nhịp nối yêu thương
Anh xung phong, em cô sinh viên bé nhỏ!
TRẦN VIỆT SƠN
Hình minh họa sưu tầm từ Internet. Xin cám ơn các tác giả.
|