THƠ: THĂM EM NGÀY MÙNG 4 - Trần Việt Sơn
Có những gia đình đã tạo thành một thói quen: đó là ngày tết chỉ xuất hành về một hướng duy nhất, hướng về nghĩa trang liệt sĩ tại địa phương mình. Dù có hay không có thân nhân nằm trong nghĩa trang ấy, những nén tâm hương đầy lòng thành đã thắp lên tưởng niệm, tri ân và nguyện cầu cho vong linh các liệt sĩ: Sớm siêu thoát nơi miền cực lạc. Thật đáng trân trọng, tác giả bài thơ cũng đã làm việc đáng quý đó. Xin giới thiệu bài thơ “THĂM EM NGÀY MÙNG 4” của Trần Việt Sơn. NBT.
Sáng mùng 4 lên nghĩa trang liệt sĩ
Thăm bạn bè và… tất nhiên có cả em
Em nằm đó dưới tàn cây gió êm êm
Hình em vẫn cười, mái tóc dài xanh mướt
Nhớ ngày nào bộ đội hành quân, xe anh đi trước
Đường sình lầy, xuất hiện những cô gái xung phong
“Các anh chờ nghe, chút xíu là xong”
Giọng em cao vút, sao mà vương vấn lạ
Đoàn quân đi qua, tim anh sao khó tả
Cảm giác bồi hồi, vẫn chưa kịp hỏi tên
Cô gái xung phong ơi, nổi nhớ dâng lên
Hẹn ngày nào đó phải hỏi tên hỏi tuổi
Khi gặp lại, em lại trả lời lạnh như cơm nguội
“Tên tui hả, loài hoa nở dịp Xuân sang
Còn tuổi hả, 3 tháng nữa thì đúng tròn trăng
Hỏi nhăng hỏi cuội, lo đánh giặc đi ông tướng”
Bổng em dúi vào tay, áo gối thêu, đẹp hơn tưởng tượng
Anh cũng tặng lại em chiếc lược để làm quen
Khi chia tay, vui buồn cứ đan xen
Mong hết giặc, mình sẽ… bên nhau em nhỉ
Thế rồi anh tiếc là chưa kịp nói gì
Đã nghe tin em mất một ngày tháng 7
Đau xé lòng anh, tình chưa kịp tỏ bày
Em vội đi xa khuất, tay con trai chưa nắm
Thôi em cứ ngủ, lòng đất mẹ em nằm
Bao mơ ước hãy để anh làm cho nhé
Một con khô sặc, dĩa cóc xoài, hay cây bánh quế
Hãy dùng đi, tim anh mãi bên em.
Trần Việt Sơn
Hình minh họa sưu tầm trên Facebook. Xin cám ơn các tác giả.
|