THƠ: DUYÊN NỢ - TRẦN VIỆT SƠN
Chuyện nhân duyên trong cuộc đời, có thể tin vào sắp đặt của ý trời, người đến kẻ đi đều do duyên phận. Thiết nghĩ ông Tơ bà Nguyệt mãi chưa chịu se duyên cho ai, là vì ai phải chờ ai, và đã đến lúc hai người sẽ kết thành đôi vậy đấy. Xin giới thiệu bài thơ cùng bạn đọc. NBT.
Ngày em chưa ra đời, tôi vẫn còn trong bụng mẹ
Ngày em sinh ra, tôi cũng khóc oe oe
Lớn lên bên đường làng đồng lúa luỹ tre
Có lẽ là duyên nợ khi thích chơi trò cô dâu chú rễ
Rồi một ngày đất nước qua cơn dâu bể
Tôi và em cùng đi Thanh Niên Xung Phong
Đào kinh dẫn nước về đồng hoang mênh mông
Rồi ánh mắt nhìn nhau, ôi xôn xao khó tả
Dù đã quen rồi nhưng em lại làm mặt lạ
Chỉ vui đùa trò chuyện với những ai kia
Không biết tại sao, tôi chẳng dám xẻ chia
Cũng chẳng dám nói những gì trong tim xao xuyến
Biên giới chiến tranh, tôi đi, em chia tay quyến luyến
“Hãy giữ gìn sức khoẻ, em... em sẽ...chờ anh”
Vậy là ...em đã..., ngực tôi đập dồn tựa trống canh
Tôi choáng váng, thì ra mình cứ nghĩ quẩn
Em ưng rồi, còn mình cứ thơ với thẩn
Cứ tức, rồi ...ghen, rồi ác mộng vu vơ
Con gái là như thế, yêu rồi mà cứ làm ngơ
Như thử thách mình có luôn bền chí
Tải đạn cáng thương, công việc không ngừng nghỉ
Nhưng khi bình yên, tôi luôn nhớ về em
Dưới ánh trăng rằm tôi lấy hình ra xem
Chụp hồi nào mà mắt tròn đáng yêu đến lạ
Xuất ngũ về, em tóc dài buông xoả
Đón tôi mà nước mắt rưng rưng
Về không báo trước, giận rất nhiều, nhưng...
Tha... đấy, hãy mau vào với... mẹ
Rồi tôi với em buồn vui cùng chia xẻ
Kể chuyện ngày qua, rồi bàn đến tương lai
Đến với nhau chẳng cậy mối mai
Rõ ràng tình yêu đến khi đó là duyên nợ.
Trần Việt Sơn
Hình minh họa sưu tầm trên internet. Xin cám ơn các tác giả.
|