Trang chủ | Thông tin chung | 4C Thành Đoàn | Liên đội CĐ 6 | Liên đội 303 BG
       Thông tin sinh hoạt  
       Văn-Thơ-Kể chuyện  
       Hướng dẫn sử dụng  
       Liên lạc - Góp ý  

TRUYỆN NGẮN: NGỠ NGÀNG...- Trần Việt Sơn

     Thế là tôi đã xuất ngũ, cuộc chiến ở biên giới Tây Nam đã kết thúc. Bộ đồ TNXP vương đầy mùi khói súng, chằng chịt các miếng vá tôi bỏ vào ba lô làm kỷ niệm, trên người tôi thì đầy những vết thẹo, tóc thì sơ cứng như rễ tre.

      Không sao, TNXP mà, có gì mà than vãn, nói với mẹ ư - mẹ sẽ mắng yêu “cái thằng chó con, thanh niên mà phải mạnh dạn lên, thấy con lớn hẵn là mẹ vui rồi”. Nói với đồng đội ư  “tao cũng như mày, cứ nhìn nhau cười là xong”. Nói với người yêu ư, có ai đâu mà kể. Ủa, có chứ, cái cô TNXP mà đã từng xé tay áo băng bó cho tôi ở chiến trường đó, và cũng chính là người  tôi tặng cái nón tai bèo lúc tôi bị thương phải đưa về tuyến sau. Thế là phải tìm cô ấy thôi, vì tôi đã...cảm lâu rồi nhưng ngược lại không biết thế nào, về với mẹ cái đã, sau đó thì đi gặp nàng thôi.

     Nhà cô ấy ở tận ngoại thành, đường vào làng mát rượi dưới hàng tre xanh ngát, hai bên đường hoa dã quỳ vàng rực, xa xa vài chú trâu đang nằm gặm cỏ, yên bình và thơ mộng làm sao. Khi hỏi nhà cô Mận Xung phong thì ai cũng biết và chỉ dẫn tận tình, đó là căn nhà ở cuối đường mòn trồng nhiều cây mận. Tự nhiên tim tôi cứ đập thình thịch, mồ hôi tuôn ướt cả cái áo trắng mẹ mới mua. Khi vào tới nhà, 2 con chó cứ nhào ra sủa inh ỏi, nói thiệt bom đạn thì không sợ mà lại sợ chó cắn mới khổ thân. Chợt có 1 cô gái bước ra hỏi “anh kiếm ai”. Tôi lắp bắp “ki.. ếm cô Mận”. Cô ấy cười “kiếm cô... Mận, còn anh là ai, tên gì”. Nhìn thật kỷ, tôi mới thấy đây đúng là cô ấy rồi, ở chiến trường thì tóc dài bới đuôi gà ngang vai còn đây lại là 1 cô gái tóc ngắn, chắc mới cắt tóc làm đẹp đây, mặc áo bà ba màu tím. Không thể lầm được, Mận đây mà, tôi mạnh dạn hỏi “ừ thì tôi tìm Mận, em giỡn hoài, cái tật đùa dai không bỏ, anh là Nhân nè, có nhớ không ?”. Cô ấy lại cười “ơ...thôi, mời anh vào nhà uống nước”. Tôi chợt suy nghĩ “sao kỳ vậy ta, quen mà sao nói chuyện như xa lạ, chắc có lẽ trong nhà có người lớn nên nàng ngại, thôi thì vào  nhà rồi tính ...”.

     Nhà nàng trang trí đơn sơ như nhà xưa, cột gỗ mái ngói nền gạch tàu, gió thì lùa vào mát rượi. Cô ấy rót nước mời tôi, tách trà vối sao mà thơm hương vị của đồng quê. Tôi mở lời:

- Anh vừa có quyết định xuất ngũ, về với mẹ xong là anh lên đây thăm ... em, em khoẻ không ?

- Em...khoẻ, nhưng mà anh là...

- Hồi nãy nói rồi đó, Nhân đại đội trưởng, Nhân cao đây , em không nhận ra anh hả ?

- Nhân , em thấy anh... , có đi Thanh Niên Xung Phong không, độ rày...

- Lạ, mập hơn phải không, hồi đó anh ốm, em và các bạn nữ cứ chọc anh là Lucky Lucke, ủa mà ngộ nghen, anh ăn cũng dữ mà sao cứ ốm. Sau khi nằm viện chắc do vô cả chục bình nước biển nên mới phát phì như thế này, bởi vậy em nhận không ra là phải.

- Nhưng mà ...em ...không nhớ...

- Thôi nghe, giỡn đủ rồi đó nghe, anh nhớ hoài ngày anh bị thương, em đã dám xé tay áo băng bó cho anh và võng anh về tuyến sau. Bửa đó em khóc nhiều lắm, em còn nói trong nước mắt “lạy trời cho anh ấy bình yên, nếu có gì thì em thề không ...lấy ai hết, ở giá suốt đời “ , nhớ chưa nào ?

- Ủa , ...em  nói hồi nào, làm gì có, anh nhớ lộn hả, em sắp lấy chồng rồi!

- Cái..gì..., em quên hết rồi hả, còn nửa, cái nón tai bèo anh tặng em đâu, trong đó anh có ghi ở trong chữ  “LOVE”, quên gì thì quên chứ không  được quên chuyện này nghe.

- Cái nón nào, rồi chữ LOVE nữa, là yêu hả, mà ai yêu ai, sao em không biết  ?

- Em...hôm nay bị sao vậy, quên hết kỷ niệm của anh với em rồi hả  ... À, ba mẹ đâu rồi, cho anh thưa một tiếng , rồi anh ...về...

_ Ơ...ba mẹ em ra ruộng từ sớm rồi , nhà còn một mình em thôi , nói gì nói đại đi , nếu không chị hai về thì ...

     Đột nhiên , từ ngoài cửa, một cô gái tóc mặc áo xanh bước vào tằng hắng, trên vai vác cái cuốc, tóc dài ngang vai, giống y chang cô gái đang ngồi trước mặt che miệng cười. Tôi giật mình ngỡ ngàng:

- Em...em là ...

     Cô mặc áo xanh cười,  “nụ cười sao mà quen quá vậy ta, thế này là thế nào”.

- Anh không nhận ra em hả, Mận đây, nhìn từ xa là em nhận ra anh ngay, anh Nhân cao, Nhân Lucky Luke phải không ?

- Ừ , anh Nhân đây, còn ...em này ( tôi chỉ cô áo tím ) ...

- À, đây là bé Đào, em của em. (Mận kề tai nói nhỏ với Đào: ra đàng sau nấu cơm đi, ba mẹ sắp về rồi đó , nhớ nấu thêm cơm nha).

- Vậy là sao...(tôi trố mắt ngạc nhiên).

- Em và Đào là chị em sinh đôi, em ra trước nên làm chị,  nó sắp tốt nghiệp đại học, tinh nghịch lắm. Em có kể chuyện em với ... anh, nó nói nếu có dịp gặp anh sẽ chọc và làm anh bất ngờ ...

- Bất ngờ thiệt, ủa Đào đâu rồi, cái con bé này làm anh hết hồn, anh cứ tưởng em bị...

- Bị điên phải không, em biểu nó xuống nấu cơm rồi, nó mà còn ở đây đố anh yên với nó, có mấy anh xóm bên muốn qua tìm hiểu em, nó không thích nên chọc một hơi họ bỏ chạy mất tiêu, riêng đối với anh thì nó đùa vậy là nhẹ đó. Anh khoẻ không, nghe anh bị thương nằm viện, em...lo lắm, giờ thấy anh rồi, em mới yên tâm . Ờ, mà hôm nay xuống đây chi vậy ta ?

- Ờ ...mà ...là ...xuống đây thăm... hai bác, có mua chút trái cây cúng ông bà, sẵn tiện thăm ...

- Thăm ai, về hồi nào mà hôm nay mới xuống, tui xấu xí quá mà, ai mà thèm thăm , hứ...

- Thôi, đừng nguýt háy, thăm em Mận , chịu chưa !

- Xạo, chút xíu nữa là...là..với bé Đào em tui rồi. Nó vậy đó, mặt mày giống em như khuôn đúc, ba má em có khi còn lộn huống chi anh. Thôi ở lại ăn cơm, rồi muốn nói gì với ba mẹ thì nói.  Ù lì chậm chạp là tui đi lấy chồng đó nghe, có biết tui chờ... chuyện này lâu lắm rồi không, trông muốn dài cả cổ mà chẳng thấy ai xuống, thấy mà ghét. Nói vậy mà có hiểu không vậy, sao  người cứng đơ, tay đổ mồ hôi ướt nhẹp, mặt mày tái mét vậy trời, chả bù ngoài chiến trường dữ như cọp nhanh như beo, giặc hay bom đạn còn không sợ, huống chi tui đã ...

- (Tôi vội ngắt ngang, mừng đến líu lưởi) Hiểu..., anh... hiểu rồi... Mận ơi!

Trần Việt Sơn


Hình minh hoạ sưu tầm trên Internet. Xin cám ơn các tác giả.



CÁC TIN TỨC KHÁC :
NHÂN NGÀY MÙNG 10 THÁNG GIÊNG NHẮC VỀ VĂN HOÁ NAM BỘ - Sưu Tầm (2024-02-18)
MỘT SINH HOẠT NGÀY MÙNG 5 TẾT GIÁP THÌN – Trung Trí (2024-02-14)
ĐƯỜNG BIÊN GIỚI XUYÊN RỪNG NHUM – Nguyễn Văn Nghĩa (2023-12-01)
TƯỞNG NHỚ ĐỒNG CHÍ ÔNG VĂN CHIẾN (Cựu TNXP, nhà thơ Nam Thiên) – Trung Trí. (2023-09-30)
NHỮNG KỶ NIỆM VỚI ĐOÀN XUÂN HẢI & TÔI - TRUNG TRÍ. (2023-09-15)
MỘT BÀI THI TUYỂN KỲ LẠ ! – Sưu tầm (2023-05-22)
CHUYỆN THƠ VUI THƯ GIÃN CHỦ NHẬT - Trung Trí (2023-05-21)
ĐÓ LÀ SƠN NAM! - Trích Hồi ký của nhà báo Lê Phú Khải (2023-05-02)
MỘT CUỘC HÀNH QUÂN CHỚP NHOÁNG VỀ LẠI CHIẾN TRƯỜNG XƯA – CAMPUCHIA – Trung Trí (2023-03-19)
THƠ TNXP: NHÀ EM TRÊN CAO NGUYÊN - ANH VẪN MƠ THẤY EM. (2023-03-09)

web counter
web counter
  Bản quyền thuộc Câu lạc bộ Cựu TNXP TP.HCM
  Địa chỉ: 760 lầu 2, Trần Hưng Đạo, Phường 7, Quận 5, TP.HCM

Phát triển web:    Đông Nam Á