Trang chủ | Thông tin chung | 4C Thành Đoàn | Liên đội CĐ 6 | Liên đội 303 BG |
       Giới thiệu  
       Thông tin  
       Lịch sử đơn vị  
       Phong Trào Viết Văn  
       Văn hóa - Nghệ thuật  
       Liên lạc - Góp ý  

CÔ ẤY (Kỳ 2 – còn tiếp) - TRẦN VĂN HƯNG.

Căn nhà lá đơn sơ của tiểu đội chúng tôi, hai cánh én gió đã giật mất đâu cả mảng lớn. Mỗi khi, cơn gió rừng ào đến, căn nhà như rung lên, vậy mà chúng tôi đã chọn làm tổ ấm. Nơi trú ngụ chẳng lấy gì làm đẹp đẽ lắm, chỉ có những đóa phong lan rừng đã được chúng tôi thỉnh từ ngọn cây cao đêm đêm tỏa mùi thơm ngọt ngào là lạ. Cây phong lan hấp dẫn chúng tôi và hấp dẫn cả cô ấy. Một hôm cô mạnh dạn vào nhà chúng tôi và lời ngon lẽ ngọt thế nào không biết mà bảy anh chàng bạn tôi đều nhứt trí tặng ngay cho cô ấy. Còn đau xót nào bằng… Tôi phản đối tôi nguyền rủa chúng nó nhưng mà đa số vẫn thắng, tôi đành đầu hàng. Lúc đó cô ấy ngồi im lặng, mắt không rời đóa hoa, môi cứ chúm chím cười. Sao lúc này tôi lại khiếp nụ cười ấy đến thế! Cũng cái nụ cười hôm nào.

Tôi đập bàn:

- Tụi mày đi mà kiếm thứ khác cho cô ta!

- Nhưng cô ta thích cái này, - Một anh bạn trả lời.

- Thế tôi chả thích sao?

- Thì phải nhường!

- Vậy thì mầy muốn làm gì thì làm.

Tôi phát cáu bỏ ra ngoài, buổi hội nghị chia sẻ tài sản chấm dứt. Quyết định được đọc lớn trong tiểu đội: “Nhường hoa phong lan đẹp nhứt cho cô ấy”. Thế là xong rồi. Tôi chợt thấy mất mát. Chợt không ngờ cô ta lại như thế. Tôi thẫn thờ đi ra bìa rừng, vài con chim sâu vụt chuyền cành, lá khô dưới chân tôi lào xào tan vỡ nghe dìu dịu đưa tôi dần dần lăng lắng những gì buồn bực. Thế là cô ấy sẽ giận mình mất – Ai đời lại đi giành với con gái. Sao mình ngu thật. Những ý nghĩ cứ lộn xộn trong đầu tôi nó vụt lớn đến độ tôi quyết định: Phải tìm cô ấy xin lỗi… Tôi chạy nhanh qua những thân cây, bụi lá như nhảy múa, vài con mồi nghe động lẩn nhanh vào đống lá rừng. Đang chạy, tôi chợt thấy thấp thoáng đằng xa có bóng người, dáng con gái, loang loáng lúc ẩn lúc hiện. Đến khi tôi nhận ra thì bỗng giật mình: Cô ấy! Cái dáng người mà tôi đang lo sợ. Gặp tôi, cô ấy vẫn nhỏ nhẹ.

- Anh chắc giận em lắm!

Tôi vội vã xua tay:

- Đời nào, chẳng qua là lúc nãy tôi… Thôi quên đi!

- Chắc tại anh ghét em. Cô ấy buông một câu.

- Có chúa nhân từ chứng minh. Tôi giơ tay lên trời kêu tuyệt vọng.

- Vậy chứ sao lúc nãy anh làm em sợ quá?

Tôi lúng túng gãi đầu. Biết sao bây giờ – Thiệt là ngu dại. Tôi tự trách mình sao ngu dại giành chi cái đóa hoa vô tri ấy để bây giờ mang họa. Tôi đành nuốt nước bọt im lặng, bàn chân di di trên mặt đất những hình thù kỳ quặc. Cố gắng lắm tôi mới đủ sức nhả ra mấy chữ?

- Giỡn chút thôi mà!

- Anh đừng giận nghe. Huề! – Cô ấy thò ngón tay trỏ ra.

- Ừ! Cũng được. Tôi anh dũng buông một câu tưởng chừng đầy uy lực và vội vã móc ngoéo mà trong lòng mừng lắm.

- Về anh ạ, em còn phải nấu cơm. Đôi mắt đen láy nhìn tôi như chứa ngàn câu nói chứa chan.

Chúng tôi sánh vai nhau đi. Một viên đá nằm giữa đường, tôi giơ chân đá, nó lăn theo đường mòn, dừng lại bên vệ cỏ. Cô ấy cúi xuống lượm lên và ném mạnh vào lùm cây ven đường. Một cặp chim từ bụi cây tung cánh bay lên cao. Cô ấy dừng lại chỉ tay theo:

- Anh xem đẹp không? Ước gì em cũng có cặp cánh như vậy.

Tôi trố mắt nhìn. Người ghì kỳ lạ! Cô mà có cánh thì bố bảo tôi cũng chẳng dám đứng gần. Như đoán được ý nghĩ của tôi, bước chân cô ấy càng thêm nhún nhẩy như thể đang thích chí, cái đầu lắc lư, hai bím tóc cũng lắc lư theo. Cô ấy cất tiếng cười vang – Tiếng cười chạy dài theo cánh rừng, len lỏi qua rừng cây tạo thành cảm giác ngồ ngộ trước tôi. Cô ấy quay lại nheo nheo mắt và tủm tỉm cười, bước chân nhanh hơn thành những nhịp chạy.

- Em về trước đây. – Hai bím tóc đong đưa theo nhịp chạy, màu áo xanh hòa dần vào màu cây rừng. Tôi đứng trông theo, lòng thấy rộn vui:

- Dễ thương thật! – Tôi khen vu vơ một mình.

Sau lần xảy ra chuyện đóa phong lan, tôi và cô ấy có vẻ thân hơn. Lúc này tôi và lũ bạn đã dành được đặc ân phụ cô ấy xách nước, vo gạo, v.v…

Chúng tôi đã có thể tán hươu tán vượn mà chẳng ngại ngùng chi cả. Căn nhà của chúng tôi đã trở thành nơi thuận tiện để tám thằng tôi có điều kiện đặt “máy ra-đa” theo dõi cô ấy, từ rạng sáng cho tới chiều tối. Thế là tám thằng đứa nào cũng có tâm sự riêng mà chẳng đứa nào nói với đứa nào. Thằng Hậu là thằng có nhiều “hiện tượng” nhất. Nó hay lân la ở nhà hậu cần và mỗi lần xong chuyến công tác nào nó cũng lủi ngay vào rừng. Lát sau nó đã mang về cho cô ấy đủ loại cây: Hà thủ ô, nhân sâm,… và lần nào cô ấy cũng cười với nó:

- Cám ơn anh nghe!

Lúc đó thằng Hậu chỉ nhe anh cười – Cái nụ cười để trả lời ngày mai tôi đi hái nữa. Thôi thế là tiêu rồi! Những anh chàng khác và ngay cả tôi cũng cảm thấy lo sợ. Thế là từ đó chúng tôi đua nhau làm vui lòng cô ấy, nào là chẻ củi… Gánh nước… Phụ nấu cơm… Hái hà thủ ô… Căn nhà hậu cần trở nên tấp nập, lúc nào cũng có bóng mấy chàng tiểu đội chúng tôi luẩn quẩn ở đấy. Ông đội trưởng gặp chúng tôi chỉ lắc đầu:

- Khéo đấy! Của quý của đơn vị, đứa nào mon men rinh làm của riêng thì chết với tôi.

Chúng tôi ồ lên nụ cười khoái trá:

- Hứa với bố, chúng con ăn hiền ở lành.

Thời gian cứ qua mau, chúng tôi càng trở nên thân thuộc. Rồi một hôm trong lúc đang làm việc, mây vần vũ trên bầu trời, gió thổi mạnh đưa những đám mây cuồn cuộn như đè lấy chúng tôi. Phải dứt điểm mới về! Cả tiểu đội chúng tôi quyết tâm ở lại. Mưa nặng hạt… hạt mưa xiên xiên trắng xóa xói vào da thịt chúng tôi như kim châm. Vừa vuốt nước mưa trên mặt chúng tôi cố hoàn thành công việc. Cơn mưa vừa dứt công việc cũng vừa xong. Bóng đêm đang phủ lấy vạn vật. Mùi đất ẩm ướt xông lên. Rừng rũ lá im lìm. Dòng nước chảy theo đường mòn ngoằn ngoèo như con suối nhỏ. Chúng tôi bì bõm lội trên đường về. Tôi bắt đầu thấy lạnh, hai tay ôm lấy ngực như muốn che kín lấy thân thể. Cắm cúi đi, tôi lại nghĩ đến cô ấy.

- Nếu lát nữa có cô ấy đón ngay ở cửa thì hạnh phúc biết mấy!

Một đứa nào đó nói một câu tiếu lâm, cả bọn lại cười vang giữa cơn mưa lắc rắc. Ánh chớp lóe lên roi rõ góc cạnh từng khuôn mặt. Đứa thì lẳng lặng thâm sâu, đứa thì đôi mắt ánh lên ánh lửa dữ dội như muốn soi thẳng đêm tối. Xa xa, ánh lửa lấp loáng quen thuộc: “Nhà hậu cần”! Chúng tôi lầm lũi đi về phía ánh lửa.

Tiếng con gái thân thuộc reo lên. Cô ấy! Cả bọn chúng tôi như khỏe hẳn lại, ào ào kéo vào nhà hậu cần, xúm quanh bếp lửa. Cô ấy chạy đi, chạy lại:

- Để em dọn cơm cho các anh ăn. Em hâm rồi đó.

Bữa ăn được thực hiện ngay tại nhà bếp. Chúng tôi cùng ướt từ đầu đến chân, ngốn nghiến những gì có trên mâm. Nhìn cô ấy đôi má hây hây đỏ, ánh lửa lung linh phản chiếu trong ánh mắt, lạnh, đói, mệt mỏi trong tôi biến mất tự lúc nào. Bất chợt ánh mắt của tôi bị cô ấy bắt gặp, tôi cúi xuống lúng túng đánh rơi chiếc đũa… (còn tiếp).

Trần Văn Hưng

 


Hình ảnh sưu tầm từ Internet và chỉ thể hiện tính minh hoạ của bài viết. Xin trân trọng cám ơn các tác giả.



CÁC TIN TỨC KHÁC :
MÙA XUÂN CÔ ĐƠN - PHAN TÙNG CHÂU. (2017-05-25)
CÂU CHUYỆN ĐÊM GIAO THỪA - LÊ VĂN NGHĨA. (2017-05-24)
CON MÈO CỦA CON MÈO - NGUYỄN NHẬT ÁNH. (2017-05-23)
CÔ GÁI THỦ THÀNH - NGUYỄN NHẬT ÁNH. (2017-05-22)
MẮT NHÃN - TRẦN NGỌC CHÂU. (2017-05-21)
CHỐT GIAO THỪA - ĐÀO CÔNG ĐIỆN. (2017-05-20)
THÍM HAI THỂ - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-19)
CẶP MẮT KÍNH PHÙ THỦY - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-18)
NỖI LO CỦA ÔNG TƯ - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-17)
CHIẾC MÁY QUAY PHIM 36 LY TRÊN DỐC ĐỎ - Trương Vĩnh Hòa. (2017-05-16)

web counter
web counter
  Bản quyền thuộc Câu lạc bộ Cựu TNXP TP.HCM
  Địa chỉ: 760 lầu 2, Trần Hưng Đạo, Phường 7, Quận 5, TP.HCM

Phát triển web:    Đông Nam Á