Trang chủ | Thông tin chung | 4C Thành Đoàn | Liên đội CĐ 6 | Liên đội 303 BG |
       Giới thiệu  
       Thông tin  
       Lịch sử đơn vị  
       Phong Trào Viết Văn  
       Văn hóa - Nghệ thuật  
       Liên lạc - Góp ý  

CÔ ẤY (Kỳ 3 – hết) - TRẦN VĂN HƯNG

Tiếng mưa lắc rắc trên mái lá vỗ về chúng tôi vào giấc ngủ. Tôi co người cuộn tròn giấu mình trong chăn. Hơi ấm lan dần khắp cơ thể. Tôi mơ màng nhìn lên mái nhà, tiếng mưa vẫn rót vào tai tôi nhè nhẹ thanh thanh, nghe như những nốt nhạc của cây đàn kỳ dị nhất. Tôi mơ thấy cô ấy…

 

Tiếng động ở nhà hậu cần đánh thức tôi. Trời chưa sáng hẳn, bóng đêm còn nhạt nhòa đọng lại trên vạn vật. Cơn gió mạnh kéo đến, tôi thu mình và kéo tấm khăn choàng lên người. Đốm lửa nhà hậu cần lập lòe rơi vào mắt tôi màu vàng dịu dịu. Tôi nheo mắt thoáng nghĩ đến cô ấy và nhớ lại giấc mơ trong đêm. Tôi bước ra sân, mùi cây rừng thoang thoảng ngây ngất. Tôi vươn vai hít đầy lồng ngực không khí lạnh ban sáng.

Cô ấy đang ra sức chẻ thanh củi khá lớn. Ánh lửa bập bùng những tàn vụt bay lên như những bông hoa đỏ tí tách reo vui. Tôi đến đứng tựa cửa. Cô ngẩng lên lau trán, trông thấy tôi:

- Anh đến lúc nào em chẳng hay?

Chẳng trả lời, tôi lại nói:

- Đồng chí dậy sớm quá!

- Anh cũng vậy. Còn em quen rồi.

Hồn nhiên đến thế là cùng. Tôi cầm lấy búa:

-  Đồng chí để tôi phụ cho.

- Để em, anh đi nghỉ đi!

- Hết buồn ngủ rồi, để đó cho tôi. Đồng chí làm không nổi đâu.

- Sao cứ… Gọi tên có phải hay hơn không?

Tôi cắm cúi bổ chẳng trả lời. Tôi chẳng muốn cô ấy thấy tôi đỏ mặt. Ừ nhỉ, tại sao lại chẳng là em, là… Nhưng sao ngượng quá, khó nói quá… Tiếng cô ấy vang lên:

- Anh Bình này, mấy anh sao hay phá em quá. Đi đâu cũng nghe hát cái bài gì nghe buồn cười thấy mồ.

Tiếng thấy mồ được nhấn mạnh rồi kéo dài và sau đó có luyến một chút khiến tôi thấy nôn nao tận đáy ruột. Ngưng chẻ củi, hất mái tóc lòa xòa trước mặt, tôi ngập ngừng nói:

- Anh em họ thích đồng chí…

Cô ấy cười. Nụ cười chóng mặt. Tôi cũng cười theo, tiếng cười xoáy vào không gian. Tôi cắm cúi chẻ củi và cô ấy lại tất bật với công việc.

Thế rồi trời xanh quả có mắt! Do nhiệt tình đóng góp phụ giúp cho hậu cần, cộng với những yêu cầu tại đơn vị, ông đại đội trưởng đã đọc quyết định trước đại đội lời văn hùng hồn như sau:

- Xét nhu cầu công tác, xét v.v… Điều một: Đồng chí Nguyễn Xuân Bình nhận trách nhiệm anh nuôi…

Thật là bất ngờ. Lũ bạn nhốn nháo. Chúng cấu xé tôi, chúng tra hỏi tại sao được phân công. Tôi sợ quá. Tôi hồi hộp khi nghĩ đến ngày mai sẽ làm việc cùng cô ấy.

Thế là tôi thành anh nuôi.

Hàng ngày tôi phải chạy đôn chạy đáo với bao công việc, tối tăm mặt mày. Tôi thấy sao cực quá, khó quá, linh tinh quá. Tôi phát chán. Tôi than thở, nhưng cô ấy vẫn cười. Tôi phát cáu, cô ấy vẫn nhẹ nhàng giúp tôi bớt nóng. Và ngày tháng trôi qua chúng tôi càng hiểu nhau hơn. Cô ấy xưa kia là cô con gái nhà giàu… Học sinh, v.v… Nhiều điều nữa khiến càng ngày tôi càng ngọt ngào với cô ấy hơn. Tôi hết bỡ ngỡ và thấy rằng đã đến lúc chấm dứt quá trình theo dõi cái bím tóc một thuở khiến tôi từng lịm người. Tôi làm gan quyết định một việc táo tợn. Trong một lần gánh cơm ra hiện trường, cô ấy trượt chân té, tôi đỡ cô ấy dậy rồi anh dũng ưỡn ngực mở miệng nói những điều tôi chuẩn bị từ lâu. Tôi nói thật là trôi chảy, thật là văn chương mặc dù tôi chẳng có khiếu văn chương chút nào. Nào là tôi không thể sống thiếu cô được, nào là cơn mưa giăng giăng… Nào là nhung nhớ… Cô ấy chỉ im lặng đứng nghe, lòng ngực phập phòng lo sợ, cái bím tóc cứ lúc lắc… Tôi hốt hoảng mong rằng cô ấy đừng lắc đầu mạnh, sợ những bím tóc sẽ quất vào đời tôi. Với đôi mắt sau cơn biến loạn, cô ấy nghiêm chỉnh nhìn tôi:

- Anh nói thật đấy chứ?

- Thật! Tôi nói nhỏ như hết hơi vì đã đánh hơi thấy chiến thắng trong tầm tay:

- Anh dễ ghét quá!

Cô ấy quay phắt 180 độ, gánh gánh cơm tất tưởi chạy. Thế là thế nào? Tôi vận dụng trí nhớ. Tôi phải tra tự điển bách khoa toàn thư, để hiểu ra làm sao đây. Dễ ghét quá. Bọn con gái nói năng thật là khó hiểu. Cô ấy gánh gánh cơm đi trước, cái dáng nhấp nhô theo nhịp bước. Tôi xốc gánh cơm lên vai. Nhẹ tênh! Và tôi bước vội vàng, lòng thoáng bay bay. Hết.

Trần Văn Hưng


Hình ảnh sưu tầm từ Internet và chỉ thể hiện tính minh hoạ của bài viết. Xin trân trọng cám ơn các tác giả.



CÁC TIN TỨC KHÁC :
MÙA XUÂN CÔ ĐƠN - PHAN TÙNG CHÂU. (2017-05-25)
CÂU CHUYỆN ĐÊM GIAO THỪA - LÊ VĂN NGHĨA. (2017-05-24)
CON MÈO CỦA CON MÈO - NGUYỄN NHẬT ÁNH. (2017-05-23)
CÔ GÁI THỦ THÀNH - NGUYỄN NHẬT ÁNH. (2017-05-22)
MẮT NHÃN - TRẦN NGỌC CHÂU. (2017-05-21)
CHỐT GIAO THỪA - ĐÀO CÔNG ĐIỆN. (2017-05-20)
THÍM HAI THỂ - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-19)
CẶP MẮT KÍNH PHÙ THỦY - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-18)
NỖI LO CỦA ÔNG TƯ - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-17)
CHIẾC MÁY QUAY PHIM 36 LY TRÊN DỐC ĐỎ - Trương Vĩnh Hòa. (2017-05-16)

web counter
web counter
  Bản quyền thuộc Câu lạc bộ Cựu TNXP TP.HCM
  Địa chỉ: 760 lầu 2, Trần Hưng Đạo, Phường 7, Quận 5, TP.HCM

Phát triển web:    Đông Nam Á