CÔ ẤY (Kỳ 1 – còn tiếp) - TRẦN VĂN HƯNG
“Giếng này là nơi hò hẹn của đôi ta, để đêm trăng sáng em ngồi em chải tóc…” Tám cái miệng của chúng tôi phát ngôn y như thế khi mỗi lần cô ấy ra giếng. Âm điệu của bài nhạc mà chúng tôi đã uyển chuyển sửa đi ít lời thật là hỗn tạp: Giọng kim có giọng rè có, giọng khàn có. Thật là một bài đồng ca tuyệt diệu khiến lần nào cô ấy cũng cúi đầu, đôi má hơi ửng đỏ một chút, duyên dáng nhìn chúng tôi.
Chà! Cái nụ cười sao mà nó ác liệt đến thế, nó đằm thắm dịu ngọt như làn gió mang theo hương rừng mơn man chúng tôi khiến bao nhiêu mệt mỏi bởi những ngày lặn lội trong gió núi mưa rừng tan biến cả. Có lẽ thế gian này có chúng tôi, những chàng trai mà phe kẹp tóc cho là dũng cảm, lì lợm, dễ thương… Hoặc một chàng trai nào đó đã trở thành mối đe dọa khủng khiếp khiến họ trằn trọc khó ngủ tơ lơ mơ và sút đi vài ký. Cứ thế họ mâu thuẫn với chính họ, họ giận ngoa ngoắt rằng: “Các anh bê bối… Quần áo xốc xếch… Không chịu tắm giặt… Các anh là…” là cái gì phe kẹp tóc đã tự trả lời, thì bù lại, bà mẹ cao quý nào đó đã sản sinh cho chúng tôi, một bông hoa quí: “Cô ấy”. Cái cô mà từ đó chúng tôi, những chàng trai khinh đời chỉ biết ngẩng cao đầu, dần dần trở thành những thứ ngớ ngẩn ngu ngơ và trăm ngàn cái kỳ lạ khác, cái cô mà từ đó chúng tôi có thêm chất tươi… Sao thế nhỉ? Tại sao? Tại sao? Tại sao?... Vớ vẩn, con gái là con gái! Không ai được quyền dao động! Một người tốt đã khuyên chúng tôi như vậy họ nói: “Các anh đang thò tay vào lửa”.
Ấy thế, chúng tôi cứ thích thò tay vô lửa và chúng tôi thấy rằng không thế chắc rằng chúng tôi sẽ chết cóng mất.
Thế là rõ ràng rồi nhé. Trời đất chẳng sinh ra chúng tôi đơn độc mà cho cả hai cùng ra đời và cũng rõ ràng như ban ngày: Mỗi buổi chiều khi ánh nắng vừa nhạt nhòa lẩn trốn thì lúc ấy cô ấy cũng chấm dứt một ngày lặn lội trong “khói lửa”, chấm dứt một ngày làm bạn với những lò bếp và chúng tôi cũng chấm dứt một ngày miệt mài ngoài ruộng đất và sau đó, cô ấy vẫn chải tóc bên bờ giếng, chúng tôi vẫn hát bản đồng ca tuyệt vời ấy.
Có trời mới biết những gì sẽ ra sao, nếu chúng tôi mãi là những đồng ca đơn điệu, còn cô ấy chỉ là cô gái bình thường. Rồi vào một đêm, cái đêm mà trăng tròn nhất, sáng nhất trong các đêm, gió lành lạnh man mác thoảng đưa về mùi hoa đậu phộng ngầy ngậy beo béo từ những thửa đất mà chúng tôi mới khai hoang hôm nào. Tôi và lũ bạn ngồi im lặng như nuốt lấy cái mùi vị ấy, như chỉ sợ một cử động nhỏ cũng làm cho nó biến mất.
Chúng tôi lặng im để dõi trông cô ấy. Và trời đất khiến thế nào mà trong lúc đang xách nước, cô ấy đánh rơi thùng xách nước xuống giếng. Chỉ đợi có thế, tám chàng chúng tôi bật dậy như có những chiếc lò xo cực mạnh, tiếng xôn xao rộ lên, cái hương vị thấm sâu mà chúng tôi đang thưởng thức bỗng biến mất không vết tích. Trời phú cho tôi cái nhanh nhẹn hay sao chẳng biết mà tôi đã đứng cạnh cô ấy sớm nhất, tôi há miệng định nói nhưng sao cái dáng thon thon ấy lúng túng như vừa làm một điều sai quấy, cặp mắt đen mở to như nói: “Cái thùng nó rơi rồi” đã làm cho quai hàm tôi sao mà khó cử động. Tôi chỉ tay xuống giếng rồi chỉ vào mình rồi nhanh như chớp tụt ngay xuống giếng. Cô ấy nắm lấy tay tôi như nói “Đừng anh”. Tôi đưa tay ra như đáp: “Không có gì, xin vì người tất cả”. Trời ơi! Cái cảnh này Stanislapki có sống lại cũng phải khen rằng “tuyệt vời”, hành động đầy những hành động.
Khi lên đến mặt giếng, mọi người vây quanh lấy tôi, cô ấy chỉ cười nhỏ nhẹ:
- Cám ơn anh!
Thế là ồn ào lại nổi lên. Bài hát được rống lên từ miệng đứa nào chẳng biết nhưng với tôi bấy giờ, đấy là đứa vô duyên nhất. Tôi đưa mắt tìm xem đứa nào ngu ngốc đến thế, nhưng cô ấy kéo tôi:
- Anh thay đồ đi.
Giọng hát vô duyên nào đó nhỏ dần và tai tôi chỉ còn văng vẳng tiếng cô ấy:
- Anh thay đồ đi, em giặt.
Tôi có lầm không? Tôi trố mắt ra như ngụ ý:
- Đúng vậy không em?
Cô ấy khẽ gật đầu… Lúc này tôi bình tĩnh lại rồi:
- Đồng chí chị nuôi! Để tôi xách nước hộ.
- Em xách cũng được. Anh đi nghỉ đi, ngày mai còn phải đi làm sớm.
Cô ấy khéo léo nói một câu không cãi được và tôi không còn cách gì có thể kéo dài thêm giây phút này đành lủi thủi vào nhà. Ánh trăng soi qua mái nhà mơn man lên người cô ấy và cái bóng nghiêng nghiêng lay động.
Im lặng! Chỉ còn tiếng nước chảy và mùi thơm của hoa đậu phộng lẫn hương tóc… (Còn tiếp)
Trần Văn Hưng
Hình ảnh sưu tầm và chỉ có tính minh họa. Xin chân thành cám ơn các tác giả.
|