Trang chủ | Thông tin chung | 4C Thành Đoàn | Liên đội CĐ 6 | Liên đội 303 BG |
       Giới thiệu  
       Thông tin  
       Lịch sử đơn vị  
       Phong Trào Viết Văn  
       Văn hóa - Nghệ thuật  
       Liên lạc - Góp ý  

KHI BÌNH MINH TRỞ LẠI - BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN – Kỳ Cuối.

Kể từ hôm ấy đời tôi được gắn liền với Hùng Rô-be, tưởng chẳng còn quyền lực nào ngan cách được tôi với vị cứu tinh mà tôi luôn nể vì và sẵn sàng phục tùng mọi mệnh lệnh. Bởi lẽ Hùng Rô-be chơi rất đẹp, rất xả láng với bạn bè thì chẳng bao giờ tính toán (ít ra là với tôi). Tôi luôn nghĩ thế và đoán chắc rằng điều đúng một trăm phần trăm.

Thời gian đầu Hùng Rô-be cho tôi nằm nhà tịnh dưỡng, sau đó không lâu nó bắt đầu tập huấn cho tôi một nghề mới: Sản xuất thu mua, phân phối và điều hành giá cả thuốc tây. Giới buôn bán thuốc tây lậu không ai lại không biết Hùng Rô-be. Tôi làm việc cật lực nhưng vẫn không đủ thời gian. Vừa đi thu mua những loại thuốc tây từ ngoại quốc gởi về theo đường bưu điện và đường hàng không với giá rẻ mạt, sau đó mua bột mì để gia công thành những viên thuốc đủ loại giống y hệt thuốc thiệt cho vào những chai, gói với nhãn hiệu ngoại quốc chính cống và cuối cùng là đến giai đoạn vơ tiền. Công việc rất phức tạp và tinh vi nhưng đại loại là như vậy. Công việc cứ thế phất lên.

Toàn bộ vốn liếng và tiền lời trong suốt thời gian làm ăn đều do Hùng Rô-be quản lý. Tuy nhiên với số lời khủng khiếp ấy nó vẫn chia cho tôi một ít để sống thoải mái. Gần hai năm tôi đã sắm riêng được xe Honđa, đồng hồ loại đắt tiền và sợi dây chuyền. Đối với tôi như vậy cũng mãn nguyện lắm rồi cho nên tôi thật thà với Hùng Rô-be thay cho những lúc điên đảo, ma giáo với mọi người trong việc làm ăn. Hùng Rô-be biết điều ấy gật gù:

- Mày mần ăn khá lắm, ráng lên. Tụi mình sẽ cố dành dụm và không bao lâu thì…

Nó đưa hai tay ra trước mặt vẽ một vòng tròn lớn biểu hiện cho sự giàu sang tột đỉnh nào đó theo tưởng tượng và cười lên khanh khách. Những lúc như vậy tôi sướng đến mê hồn, tin chắc vào tài nghệ của thằng bạn đời vốn rất tinh ranh. Cuội đời “sẽ lên” hương nhờ tiền. Nhớ đến thời kỳ ở Thanh niên xung phong mỗi tháng lãnh vỏn vẹn năm đồng! Sao lại trái ngược đến mức kỳ quặc như vậy… Thế mà vẫn có khối người bám theo cái đội ngũ ấy! Mới ngạc nhiên và buồn cười làm sao. Tôi an phận và mãn nguỵên với lối sống hiện tại.

Hai mươi chín tết Hùng Rô-be chia cho tôi một số tiền cũng khấm khá sau một chuýên làm ăn lớn, để tôi tiêu xài trong dịp tết. Chỉ một đêm trong sòng bạc, túi tôi trống rỗng! Tưởng để kiếm chác thêm chút đỉnh vi vút trong ba ngày tết, dè đâu chẳng còn lấy một đồng xu để nhét vào cái bao tử đang cồn cào vì đói. Tôi trở về với bộ mặt đưa đám. Nhưng chẳng dám hé răng với Hùng Rô-be. Tôi vật lộn với bao ý nghĩ trong đầu để làm sao moi ra được ít tiền. Lấy vài món đồ trong nhà đem bán? Không được, khó mà sống với Hùng Rô-be, vả lại còn làm ăn lâu dài, tôi không dại gì làm chuỵên điên rồ ấy.

Đang lúc nghĩ nát óc vì cơn túng quẫn chợt tôi nhớ đến một ‘mánh’ lớn mà hôm qua có người báo cho hay trước khi ngồi vào sòng bạc, nhưng những cú sát phạt lại hấp dẫn hơn nên tôi quên khuấy mất. Mãi đến lúc ấy mới nhớ. Đáng lẽ tôi phải báo cho Hùng Rô-be biết để chi vốn ra… như bao lần trước. Nhưng không hiểu sao tôi lại có ý phản bội nó trong vố này! Toàn bộ tiền lời mình sẽ hưởng trọn, dại gì. Thật mà nói tôi rất sợ Hùng Rô-be, nếu nó biết được tôi chơi gác thì “xong ngay”! Quyền lực và tiền bạc đều nằm trong tay nó, khó mà sống yên. Tuy nghĩ thế nhưng  tôi vẫn cứ liều. Từ trước đến nay mình vốn trung thành và trong sáng với nó quá rồi. Bây giờ ‘gác’ một chuyến dễ gì nó biết, hơn nữa mình có đụng tới vốn liếng gì của nó đâu. Thế là chiếc đồng hồ và sợi dây chuyền được tôi chuyển thành tiền vốn, sau đó hai ngày túi tôi căng phồng với cái mánh đâu năm ấy. Chưa kịp hưởng… bây giờ lại nằm trong nhà thương với cái tan nạn khốn kiếp vừa qua, cũng may còn sống!

Lúc tôi mở mắt thì các cô gái đã đi từ lúc nào. Tôi trở mình và thấy khắp cơ thể đều nhói lên, đau buốt. Sau đó được biết là khi xe tôi đụng phải Minh Thanh thì va vào cột đèn và cạ mạnh xuống mặt đường, nắp xăng bung ra nên bốc cháy. Người đi đường chỉ kịp cứu chữa tôi và Minh Thanh, còn chiếc xe vì chẳng còn gì để dập tắt được ngọn lửa nên xem như hư hại hoàn toàn . Tôi bị gãy tay phải, một bên hông bị cháy xém. Tình trạng của tôi và Minh Thanh quá nặng nên được nằm phòng đặc biệt, trong phòng chỉ có hai giường. Cho đến bây giờ ‘bà’ ấy vẫn còn hôn mê. Tôi thấy rờn rợn khi tưởng tượng lúc bà ấy tỉnh dậy

Ngoài đường pháo vẫn nổ vang. Những tia nắng xuyên qua cửa kính rọi vào phòng. Một ngày mới đã đến, mùa xuân sắp sửa trôi xa.

*  *  *

Minh Thanh tỉnh dậy sau những tiếng rên khẽ trong cơn đau, liều thuốc mê từ từ hết công hiệu. Tôi muốn nhắm mắt để không phải chứng kiến một cuộc “hội ngộ” quá sức oái ăm, nhưng chẳng thể được vì tôi đang ngồi dựa lưng vào tường đối diện với giường bà ấy. Đánh phải chấp nhận:

- Đồng chí Minh Thanh!

Sau vài cái chớp, ngạc nhiên dâng tràn đầy trên mắt ấy:

- Ủa, anh Quang…

- Đúng rồi, tôi vẫn còn sống và…

Thế rồi như một con chiên ngoan đạo tôi khai tuốt luốt hết những tội lỗi của mình trước đôi mắt cảm thông, chờ đợi mà trước đây vốn rất  nghiêm khắc. Tuy nhiên nghề nghiệp hiện tại thì tôi ém nhẹm, chỉ nói đại khái là đang làm việc tại thành phố. ‘Bà’ ta không gạn hỏi gì cả, sau khi nghe kể xong, mắt nhìn vào khoảng không lắc đầu nhè nhẹ:

- Hoàn cảnh đã như thế rồi biết làm sao. Miễn mình sống có ích cho xã hội là được. Quá khứ cũng quan trọng cho hướng đi của bản thân mỗi người. Nhưng hiện tại là chính, phải không đồng chí? Chúng ta sẽ đạt được kết quả cao đẹp nếu hiện tại chúng ta đang sống và phấn đấu cho mục đích cao đẹp đó.

Không hiểu Minh Thanh nói câu ấy với dụng ý gì, ‘Bà’ ta còn nghi ngờ mình chăng? Có thể lắm. Một Thanh niên xung phong đào ngũ về thì làm và sống thế nào khi chẳng còn hộ khẩu tại thành phố? Chắc là như thế. Má tôi nóng bừng và từ giờ phút ấy chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ‘bà’ ấy nữa, mặc dù bấy giờ đôi mắt ấy hiền dịu và đẹp làm sao.

Những cô bạn của Minh Thanh lại thường xuyên đến thăm. Tất cả đều chung đơn vị với tôi lúc trước, nền tôi không khỏi ái náy khó chịu vì cái vết đen của mình trong quá khứ. Nhưng cũng như Minh Thanh, chẳng ai gạn hỏi về chuỵên mà tôi đang muốn giấu. Họ đến mang những kỷ niệm vui buồn của rừng núi, đất đai làm sống dậy trong tôi bao tháng ngày vất vả và khi họ về, những quả cam, trái chuối được chia đều cho tôi với Minh Thanh. Đôi lúc đặc biệt hơn tôi còn được riêng một gói thuốc đen. Như người say sóng, tôi chơi vơi với những phong ba đang cuồn cuộn trong lòng.

Một buổi trưa Hùng Rô-be đến. Nó đã biết chuỵên tôi vừa trúng ‘mánh’ trong chuyện làm ăn riêng. Không đợi cho tôi thanh minh, nó khoát tay làm một cử chỉ thân thiện:

- Có gì đâu, lâu lâu mày cũng phải tự lực một cú chớ.

Tôi nhẹ nhõm cả người vì không ngờ rằng nó lại chịu chơi thật sự như vậy. Hùng Rô-be lại bàn tính với tôi một chuỵên làm ăn mới. Tôi lo ngại Minh Thanh nghe được, nhưng lúc ấy cô ta đã quay mặt vào vách. Thế là an tâm, tôi lắng nghe Hùng Rô-be tính toán.

- Một mánh lớn, chuýên này lời không biết để tiền đâu cho hết. Nhưng số vốn hiện có còn thiếu…

Thế là tôi giao nốt cho nó số tiền còn lại trong túi một cách tự nguỵên. Nó vội vã ra về sau khi cho  tôi biết rằng kể từ ngày mai tôi sẽ nằm bệnh viện sướng như một ông hoàng. Nó hứa ngày mai sẽ trở lại. Tôi nhắm mắt ru giấc ngủ bằng những lời hứa hẹn.

- Hùng Rô-be ơi, tao phục mày sát đất!

Trong phút chốc tôi quên ngay những quả cam, những điếu thuốc… từ những bàn tay sạm nắng của cô gái nào đã mang đến nơi đây.

*  *  *

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, rồi lại ngày… một tuần trôi qua! Hùng Rô-be và những lời hứa hẹn không biết đã trôi dạt nơi đâu. Ngày lại ngày tôi lo lắng ra mặt. Có điều gì hơi khác lạ trên khóe mắt của Minh Thanh. Tôi phớt lờ không để ý và quan tâm đến điều ấy. Hùng Rô-be bể mánh, bị bắt và toàn bộ vốn liếng… trời ơi! Đâu thể như thế được. Mấy năm trời làm ăn chẳng lẽ bây giờ đổ biển cả sao!

Sáng chủ nhật, sau khi được cô y tá rửa và băng lại các về thương, tôi lén ra khỏi bệnh viện để về tìm Hùng Rô-be.

Bả chủ nhà gặp tôi há hốc đầy vẻ ngạc nhiên:

- Ủa, cậu không biết gì sao? Hùng Rô-be đã vượt biên cả tuần nay rồi. Đồ đạc trong nhà đã bán sạch hết, cậu ấy trả phòng cho tôi hôm mồng bốn Tết.

Như bị gáo nước lạnh tạt vào mặt. Tôi đứng ngớ ra như một người mất trí. Đầu óc tôi quay cuồng. Bầu trời như sụp xuống chận sự ngỡ ngàng và căm tức đang ứa lên nơi cổ họng.

Hùng Rô-be ơi là Hùng Rô-be! Tao bằm xác may! Tao vặn họng mày, tao…! Nhưng nó đã cao bay xa chạy mất rồi với những lời hứa hẹn và bao nhiêu mồ hôi, công sức và sự manh nha, xảo quyệt của tôi đã bỏ ra trong cái gia tài nó đã mang theo. Bây giờ chỉ còn một mình tôi trơ trụi với cánh tay bị gãy và những vết thương nham nhở trên người. Không biết làm gì hơn, tôi lại lê tấm thân tàn ma dại của mình trở vào bệnh viện.

Mặt trời lên cao. Bóng tôi in trên đường như một lão già say.

Suốt buổi chiều và tối hôm đó tôi chẳng rớ đến một hột cơm. Mặc dù Minh Thanh và mấy cô y tá cố ép. Tôi nằm thừ người để nếm sự đau khổ đang dâng tên cùng cực. Cho đến bây giờ thì tôi mới hiểu được thế nào là mùi đời mà một thằng lưu manh như tôi phải nếm. Đời tôi đến đây xem như hết. Chẳng  còn lại gì sau hơn hai mươi năm có mặt trên trái đất này. Không một người thân, không một mái nhà, không một đồng xu dính túi! Chỉ còn lại trên xác thân đầy những vết thương và bên trong là tội lỗi. Tội lỗi nhiều vô kể, đang lúc nhúc như một bầy dòi.

Một cách duy nhất để tìm hạnh phúc – Chết!

Cơn đói và sự mệt mỏi đã kéo tôi vào giấc ngủ khi chưa kịp tìm cách dẫn đường đến cái “hạnh phúc” triền miên ấy.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy. Minh Thanh đã ngồi bên giường tôi tự lúc nào.

- Uống miếng sữa nóng cho lại sức, anh Quang.

Đôi mắt mới dịu dàng và đôn hậu làm sao. Nhưng tôi không dám nhìn lâu và nghiêng đầu yên lặng.

- Ráng uống miếng đi mà Quang. Bộ… anh có chuỵên gì buồn lắm hả? Nói cho Minh Thanh nghe đi có gì Minh Thanh giúp hộ…

 Nước mắt dâng lên trên khóe mắt. Tôi lắc đầu nhè nhẹ:

- Minh Thanh… làm sao giúp được.

Và không kìm chế được tôi bật khóc cho  ngon lành, tức tưởi như hồi còn bé. Bao nhiêu ray rứt và đau khổ đã hòa lẫn vào trong hai dòng nước mắt cứ liên tiếp tuôn ra. Như một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng tôi kể lại tất cả mọi việc xảy ra từ sau ngày tôi đào ngũ trở về. Không nén được, đôi mắt của Minh Thanh cũng đỏ lên và rưng rưng. Ly sữa trong tay Minh Thanh chao nghiêng, sóng sánh. Đến khi những giọt nước mắt đã khô đi thì ly sữa cũng lặng yên, còn lại ở đó một vị ngọt trong lành.

Đã hết những ngày phép tết, mấy cô bạn của Minh Thanh trở lên đơn vị. Họ hoàn toàn không biết gì về chuỵên của tôi. Hôm trước khi lên đường các cô cùng đến thăm tôi và Minh Thanh. Họ gởi lại những lời chúc thân tình, ánh mắt và những cái xiết tay đầy tình đồng đội. Trong nỗi ray rứt và mặc cảmbàn tay trắng bệt của tôi mềm đi trong những bàn tay rắn cắhc, sạm nắng của họ. Những đồng chí của tôi lúc trước. Những người nữ thanh niên xung phong.

Hai tháng trôi qua, những vết thương đã khỏi dần. Suốt trong quãng thời gian ấy tôi sống trong hối hận và lo âu cho hướng đi sắp tới của mình, đến bây giờ thì tôi biết rằng mình không thể chết được. Đã ngu dốt và ích kỷ trong mấy năm qua, thì không thể nào tôi lại hèn nhát trốn tránh những hậu quả đó. Tôi đã hại biết bao nhiêu người khi mua phải thuốc giả do bàn tay tội lội của tôi làm ra, tôi đã làm cho một người nữ vốn khỏe mạnh hiền lành bây giờ phải mang những vết thương, vết sẹo trên người và tôi đã làm hại cuộc đời của chính mình…

Tôi vẫn còn đủ sức, cả mọi thủ đoạn và mánh khóe để kiếm ra tiền. Nhưng không. Tôi đã thấy tởm cái mặt trái của đồng tiền, những đồng tiền được vớt lên trong vũng bùn tội lỗi. Sự gian xảo, lừa dối, bịp bợm, đê tiện và phản bội được sản sinh ra trong vũng bùn tội lỗi ấy.

Gần hai mươi năm Minh Thanh đã mồ coi cha mẹ, phải sống trong cô nhi viện. Đến bây giờ tôi mới biết được điều đó. Minh Thanh sống chân thật, tình cảm và luôn luôn hướng về một mục đích cao đẹp. Những tháng ngày trong bệnh viện cho tôi hiểu hầu như cặn kẽ về người con gái ấy. Tôi cảm thấy điều gì khác lạ trong suy nghĩ và hơi thở của mình mỗi khi chợt nhớ đến hoặc nhìn thấy Minh Thanh. Những đêm trằn trọc khó ngủ, tôi chỉ nghĩ đến hai vấn đề: Mình sẽ đi đâu, làm gì khi xuất hiện và… Minh Thanh.

Nhưng làm sao tôi xứng đáng với cô ấy được. Tội lỗi hầu đã phủ kín con người của tôi, làm sao có thể sánh được với cô gái trong trắng ấy. Mặc cảm tội  lỗi bắt tôi phải câm nín. Nên tôi không được nói ra cái điều ngu xuẩn và thô bạo đó được. Mặc dù điều ấy được chứa đựng trong trái tim chân thật với những ước mơ cao đẹp. Tôi đã quyết định trở về với đội ngũ.

Tôi sẽ im lặng và ra đi. Một năm, hai năm hoặc lâu hơn nữa, khi tôi thật sự đã là một con người mới, một con người hoàn toàn khác so với hôm nay. Tôi sẽ nói điều đó. Cũng có thể không bao giờ tôi nói lên điều thầm kín ấy… Minh Thanh đã có người yêu…

Mùa xuân đã theo thời gian qua đi. Nhưng một mùa xuân mới đã đến với tôi. Tôi sẽ trở về với đồng đội, với đồng ruộng, với dòng kênh dưới cái nắng cháy da hoặc cơn mưa lạnh buốt. Nếu cần tôi sẽ xung phong đến chiến trường nơi có những tiếng nổ chết người và bọn giặc say máu.

Tôi muốn làm lại tất cả, từ đầu.

                                             Hết

Bùi Nguyễn Trường Kiên - Tháng 09.1981


Hình do tác giả cung cấp và sưu tầm trên internet. Xin chân thành cám ơn các tác giả.



CÁC TIN TỨC KHÁC :
MÙA XUÂN CÔ ĐƠN - PHAN TÙNG CHÂU. (2017-05-25)
CÂU CHUYỆN ĐÊM GIAO THỪA - LÊ VĂN NGHĨA. (2017-05-24)
CON MÈO CỦA CON MÈO - NGUYỄN NHẬT ÁNH. (2017-05-23)
CÔ GÁI THỦ THÀNH - NGUYỄN NHẬT ÁNH. (2017-05-22)
MẮT NHÃN - TRẦN NGỌC CHÂU. (2017-05-21)
CHỐT GIAO THỪA - ĐÀO CÔNG ĐIỆN. (2017-05-20)
THÍM HAI THỂ - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-19)
CẶP MẮT KÍNH PHÙ THỦY - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-18)
NỖI LO CỦA ÔNG TƯ - PHAN TIẾN TRÌNH. (2017-05-17)
CHIẾC MÁY QUAY PHIM 36 LY TRÊN DỐC ĐỎ - Trương Vĩnh Hòa. (2017-05-16)

web counter
web counter
  Bản quyền thuộc Câu lạc bộ Cựu TNXP TP.HCM
  Địa chỉ: 760 lầu 2, Trần Hưng Đạo, Phường 7, Quận 5, TP.HCM

Phát triển web:    Đông Nam Á