HOA SỨ TRẮNG - PHAN TÙNG CHÂU.
Dũng ngồi chết lịm như thế đã bao lâu. Những kỷ niệm thời thơ ấu nối đuôi nhau ùa về rõ mồn một như mới xảy ra hôm qua thôi… Trong khu vườn tĩnh mịch và mát rượi, tán những cây xoài to đan vào nhau lấp kín cả vòm trời xanh trong. Những trái xoài mũm mĩm da căng láng bóng, có đường gân non tơ, giống như những đứa bé con nghịch ngợm đeo tòn ten khắp trên cây; Tiếng chú ve nào cất lên, là mũi dao sắc lẻm cắt đôi bầu không gian thinh lặng.
Dưới gốc cây xoài già cỗi, có kê chiếc xích đu, hai đứa trẻ đong đưa. Trước mắt chúng, trên nền đất nổi những ô vuông được gạch ngoằn ngoèo. Chúng đã chán ngấy trò chơi “nhảy lò cò”, chúng đang lục trong óc xem có trò chơi nào hấp dẫn hơn chăng. Tiếng ve rè rè tắc tị nhỏ dần rồi tắt hẳn, trả lại không gian yên ắng mênh mông.
- Chơi bán hàng đi
Cô bé ngoảnh đầu lại rủ rê, hai đuôi tóc cột vểnh như đuôi con sóc.
- Xời… trò chơi của con gái!
Cậu bé dẩu môi bác bỏ.
- Chơi hoàng tử cứu công chúa đi!
Lần này ý muốn của cậu làm ánh mắt cô bé sáng hẳn lên.
- Ừ, đi!
Từ sau gốc cây, tiếng quỷ dữ gầm lên ghê rợn:
- Ta là ác quỷ đây, nàng công chúa hãy theo ta…
Cô bé như thấy con ác quỷ có đôi mắt xanh lè, miệng nhuộm máu đỏ tươi, hai chiếc ranh nanh nhe ra nhọn hoắt. Con quỷ sắp sửa nhảy vồ vào người cô thật kinh khiếp, cô hốt hoảng.
- Ông… ông quỷ ơi, tha cho cháu!
Từ sau một gốc cây, cậu bé thò đầu ra, bực mình:
- Hét lên rồi xỉu chứ!
Cô bé tỉnh hẳn người. Đôi má ửng hồng. Chớp mắt gật đầu ra dấu với cậu bé. Lần này, khi tiếng quỷ gầm lên, cô biết tỏng rồi, nhắm nghiền mắt lại, lui dần về phía chiếc xích đu hắt ra hơi thở dài: Á… rồi khuyu chân ngồi xuống. Hoàng tử từ gốc cây nhảy bay ra, tay múa thanh kiếm là nhánh cây vun vút, luôn miệng:
- Ạtt… Ạtt…
Cô công chúa nghe thấy tiếng vun vút chạnh nghĩ đến nó chạm vào mông, lạnh cả người, cô bé vội thu người ngồi co ro ở một góc chiếc xích đu. Dưới kia, cuộc chiến đấu giữa hoàng tử và quỷ dữ mỗi lúc mỗi ác liệt.
Quỷ dữ thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đàng trước lúc đàng sau, khiến chàng xoay tới xoay lui đến mệt lử. Đã đến lúc kết thúc đời quỷ dữ thôi. Chàng dùng sức dồn cả vào hai tay nắm chặt thanh kiếm lao về phía trước. Lưỡi kiếm cắm ngập tim ác quỷ, máu xịt lên thành vòi khiến chàng nhắm tịt cả mắt lại. Con ác quỷ ngã vật chết tươi nên kéo theo chàng cắm mũi xuống đất.
Công chúa mỉm cười, dẫu trên mắt còn ngấn lệ long lanh. Nàng bước đến, một tay khoác vào cánh tay hoàng tử chìa sẵn ra, một tay vuốt những hạt cát bám trên chiếc mũi chàng đỏ ửng.
Chúng trở về ngồi trên chiếc xích đu đơng đưa.
Mãnh vườn lại tĩnh mịch. Cơn gió hiếm hoi tạt qua làm lăn những chiếc lá khô xào xạc. Đâu đây vẳng lại tiếng ầu ơ:”…Ơ… thương nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội… ờ… mấy đèo cũng qua”.
Bỗng mắt cô bé chạm vào những chùm hoa sứ lay lay. Ôi, những đóa hoa trắng muốt, có hương thơm ngan ngát, tựa vào mũi sẽ chẳng muốn dứt ra.
- Dũng hái cho Lan chùm hoa sứ kia đi.
- Đâu?
- Kia kìa, bên nhà bác Tư á!
Dũng đến bên hàng rào, cây sứ già cỗi có hàng trăm cánh tay khẳng khiu, trên ấy vô số những đóa hoa tỏa hương thơm ngát. Chùm hoa gần nhất đậu chênh chếch trên hàng rào. Dũng bám vào những ô tua tủa gai sắt, trèo lên. Một, hai, ba ô chùm hoa đã chạm vào ngón tay, bỗng:
- Rắc … rắc!
Cây cột gỗ dựng hàng rào mục gãy. Dũng tì ngực vào những mũi gai sắc nhọn, cắn răng, cố dựng chúng đứng yên. Dũng lại với tay. Chùm hoa như đang mọc cao hơn, Dũng rướn người, với lên bằng đầu ngón tay, rồi nắm được cuống hoa trong lòng bàn tay. Mặt đất ngả nghiêng. Dũng buông tay tụt người xuống. Mẹ ơi, khoảng ngực như có ai đốt bỏng rát thế này. Chàng ấn chùm hoa vào bàn tay lạnh ngắt của cô công chúa, thoáng nhìn thấy đôi mắt cô mở lớn kinh hoàng rồi chàng chạy vụt về nhà, ngực chàng hoàng tử đã ướt đẫm.
*
Trong số những học viên vừa nhận trưa nay, Dũng gặp lại Lan hết sức bất ngờ, bất ngờ như cô từ một thế giới nào hiện ra trước mắt anh.
Dũng ngồi chết lịm đi như thế đã bao lâu. Những kỷ niệm thời thơ ấu nối đuôi nhau và về rõ mồn một, như mới xảy ra hôm qua thôi. Anh lùa bàn tay vào vạt áo, sờ vết sẹo năm xưa, vết sẹo dưới bàn tay như nở to ra đến dị kỳ. Trời ơi, có thật là Lan đấy không hay chỉ là giấc mơ thôi. Anh đã cất công đi tìm Lan bao năm. Đến lúc anh nghĩ Lan không còn sống trên cõi đời này nữa, thì lại là lúc cô ấy hiện ra trước mắt anh, nhức nhối.
Lúc ấy, anh muốn chạy đến ôm ghì lấy cô, hôn lên đôi mắt đen huyền, nụ hôn mơ ước của tình yêu đầu đời, vậy mà anh cứ chôn chân bất động.
Dũng cứ ngồi lặng đi sau bàn làm việc. Mặc dù mọi xúc cảm: vui mừng, ngậm ngùi, chua xót. Cứ thay nhau gậm nhấm lòng anh. Người đội trưởng ngồi đây như bức tượng đồng đen. Nhà điêu khắc nào đã tạc khuôn mặt vuông, chiếc cằm bạnh ra cương nghị, đôi lông mày rậm hơi xếch lên, trên nền cao những nếp nhăn hằn sâu. Anh bỗng già đi và khắc khổ rất nhiều.
Y tá Thủy Ngân bước vào phòng, đặt trước mặt anh hồ sơ báo cáo thuốc tồn kho chờ duyệt ký. Anh bàng hoàng sực tỉnh, lật từng tờ giấy bằng bàn tay thẫn thờ.
Thủy Ngân nhìn Dũng ngạc nhiên, thầm hỏi sao ông này bữa nay kỳ quá vậy. Cô trở ra ngồi trên chiếc ghế gần cửa ra vào.
Thủy Ngân tốt nghiệp trung học Y tế được phân bổ về đây đã ba năm. Cô vẫn mang dáng dấp cô nữ sinh, lại có gương mặt bầu bĩnh nom rất trẻ thơ. Chiếc mũi thanh thanh, hai cánh môi vẽ sắc nét hình trái tim hơi xếch đầy tinh nghịch.
Mới ngày nào, cô đến đây như con chim lạc bầy nháo nhác. Nước mắt lúc nào cũng như đã để dành sẵn cho những ngày đầu xa nhà. Lúc ấy ông đội trưởng đã phải lúng túng an ủi vỗ về đến là… tội nghiệp.
Thủy Ngân sống ở môi trường này vỡ ra được nhiều điều. Nhưng có lẽ điều vỡ ra quan trọng hơn cả đối với cô là Dũng. Anh đang ngồi trong kia. Hình như mỗi ngày có sợi dây mỏng manh nhưng bền chặt ràng buộc giữa cô và Dũng như thể không sao dứt ra được. Cô chợt nhớ lại lần ấy trên chuyến tàu sắt thành phố Hồ Chí Minh – Duyên Hải.
Thủy Ngân tựa vào lan can phóng ánh mắt bâng quơ xuống dòng nước đục ngầu, xoáy mạnh bởi chân vịt con tàu.
- Anh, Thủy Ngân cũng đi phép hả?
Tiếng của anh oang oang sau lưng buộc Thủy Ngân quay lại thảng thốt, ngạc nhiên:
- Ủa, anh Dũng đi đâu đây?
- Đi mua ít thuốc rầy!
Thủy Ngân không bao giờ xin phép anh ấy, chỉ xin nơi đồng chí cấp phó. Dẫu sao cũng là để anh ấy dễ “tình cờ” hơn. Cô quay mặt đi cười mỉm với dòng sông nghĩ đến tiếng “ủa” ngộ nghĩnh của mình.
…
Lần “tình cờ” gần đây, cô đi bên anh trong công viên Tao Đàn, những bước chân bay bay. Vòm cây chao mình lay động. Cái lũ cây già lắm chuyện làm sao, hình như chúng đang thì thầm lời lẽ bóng gió xa xôi. Lạ thật, đi bên anh cô thấy mình lóng ngóng, vụng dại. “Có lẽ trời sắp mưa”.
-Ừ, có lẽ…
…
- Mỏi chân.
- Ngồi một lát!
Thủy Ngân khẽ nhích mình ra. Đám cỏ tội nghiệp tan tác dưới những bàn tay.
- Thủy Ngân này…
- Gì cơ?
Cô nghiêng đầu chờ đợi, bàn tay cô như mọc cánh bay bay khỏi đám cỏ, người cô chao đi, trong tích tắc tất cả nằm trong ấm áp. Bên tai cô, không, cả không gian đều thoảng bay những lời nói nồng nàn. Hạnh phúc choáng ngợp ngọt ngào…
Thủy Ngân chớp chớp mắt trở về thực tại, những mạch máu trong người cô đang bừng lên, chúng bấn loạn đến rạo rực. Cô vụt đứng lên, chạy như biến về phòng mình, bỏ mặc xấp hồ sơ trong phòng Dũng vừa được ký xong.
* *
Thủy Ngân đọc như nuốt từng trang nhật ký của Lan. Mỗi lời lẽ như một mũi kim chích vào tim tê buốt…
Ngày… tháng… năm…
Tôi lại nhớ đến cây viết và những trang giấy để thố lộ lòng mình. Ngày nào… lúc tôi còn là cô nữ sinh trong trắng, ngây thơ, ngày đó tôi và anh đã cùng nhau mơ ước. Những tưởng tôi sẽ tốt nghiệp ngành Y, còn anh sẽ theo ngành sư phạm, sẽ là một thầy giáo. Anh còn nhớ không, ngày ấy chúng mình đặt điều kiện với nhau: “em sẽ là một bác sĩ chữa bệnh cho con, còn anh sẽ dạy cho con học”. Phía trước chúng ta là chân trời sáng lạn. Tương lai là một màu hồng đẹp đẽ. Vậy mà định mệnh khắc nghiệt đã trùm lên tương lai ấy, một cách tàn nhẫn. Chiếc xe tải Mỹ đã nghiền nát cha tôi trong chiếc xe hơi đi từ Vũng Tàu về. Sự đau khổ cùng cực đã khiến mẹ tôi lâm bệnh ngặt nghèo, tất cả tài sản gia đình đều đổ vào thuốc thang cho mẹ tôi, đến khánh kiệt. Rồi mẹ tôi cũng qua đời trong cảnh nhà khốn khó.
Và rồi trong sự khổ đau mà tôi đang phải chịu là cảnh tan tác của gia đình, thì như mọi lần, người dượng rể đến thăm, con người khả kính, và lịch sự ấy đã bộc lộ bản chất đê hèn. Đêm ấy hắn đã dùng thủ đoạn hèn mạt cướp luôn cuộc đời con gái của tôi. Đau khổ chất chồng đau khổ. Mặc cảm tội lỗi, tôi đã chạy trốn nơi đã nuôi tôi lớn khôn, nơi có biết bao kỷ niệm êm đềm, nơi có anh.
Và tôi muốn trả thù, tôi nguyền sẽ làm cho lũ đàn ông khốn đốn, chúng phải quỳ mọp dưới chân tôi, chúng phải thanh toán lẫn nhau vì tôi, chúng phải điên đảo, đảo điên…
Định mệnh thật trớ trêu, tôi gặp lại anh Dũng, người mà tôi đã trốn chạy bao năm, tôi đối diện với anh trong ngôi trường cải tạo này.
Ngày… tháng… năm…
Lao động là vinh quang ư? Không, đây là sự đày ải. Cuộc đời tiếp tục đày ải tôi cả thể xác lẫn tâm hồn, mệt mỏi đến rã rời. Dũng cố tình đến gần để giúp tôi những công việc. Tôi thầm hỏi mình còn yêu anh không? Không, tôi không còn yêu ai trên cõi đời này nữa. Trái tim tôi đã hóa đá từ lâu.
Ngày… tháng… năm…
Nhớ thành phố quá, giá như cho tôi ngồi ở Téria một lát thôi nhỉ. Thời gian đủ để uống ly cà phê, hút điếu Dunhill, nghe bản Helo!. Vậy mà anh vẫn sống được ở đây ư? Đã mấy đêm nay tôi sợ buổi tối, tôi sợ thao thức trong màn đêm – bốn bề lồng lộng tiếng gió hú, tiếng sóng còm cọp thâu đêm. Tôi tự hỏi: Liệu mình có sống được ở đây không? – Tôi thoáng rùng mình. Hãy trả tôi về với cuộc sống của tôi.
Ngày… tháng… năm…
Đêm qua tôi nằm mơ, giấc mơ thật tuyệt vời. Tôi đi bên Dũng có hai hàng trúc đan vào nhau, thành hình vòng cung – Con đường của một thời yêu nhau, như thể đến cùng trời cuối đất. Đến vạt rừng thưa, ở những gốc cây vẫn còn dấu khắc tên của hai đứa đan vào nhau quấn quýt. Tôi ngả vào vai anh, nhìn những đường nét trên gương mặt thân yêu đã sắc cạnh, khắc khổ. Tôi ôm chặt lấy khuôn mặt ấy, thầm thì:
- Chúng mình sẽ có con chứ anh?
Anh cúi sát nói bằng hơi thở cháy bỏng:
- Một thằng cu tí!
Ôi! Có thể nào tôi lại có được một hạnh phúc lớn lao ấy, Dũng ơi!
Ngày… tháng… năm…
Cathy Huệ rủ tôi trốn khỏi nơi đây, kế hoạch nó vạch ra tiến triển tốt. Giọng nó rủ rê thì thầm cứ vang xoáy vào óc tôi nhức nhối…
Ngày… tháng… năm…
Tôi ốm liệt đã ba ngày, giá như tôi được nhắm mắt theo mẹ, thế là hết, là không còn những suy tư dằn vặt. Nhưng tôi vẫn sống, trái tim tôi như vẫn có bàn tay nào bóp chặt, ôi hãy bóp chặt nữa vào…
“Dũng và y tá Thủy Ngân đã báo cáo tổ chức chờ ngày cưới, họ xứng đôi quá!”
Tôi ghen ư, tôi đau khổ ư, trái tim tôi đã hóa đá lâu rồi mà? Số phận nghiệt ngã nào có buông tha tôi.
Ngày… tháng… năm…
Cathy Huệ báo kế hoạch trốn trại đã xong – sẽ tiến hành vào đêm mai. Thôi vĩnh biệt anh, Dũng ơi.
Ngày… tháng… năm…
Lời cho Thủy Ngân.
Tôi có ý định sẽ đưa cuốn sổ nhật ký này cho Thủy Ngân, người đã chăm sóc tôi tận tình ba ngày qua. Thủy Ngân có biết đâu, tôi theo dõi Thủy Ngân từng cử chỉ, lời nói, cho dù nhỏ nhặt. Ôi – sao lại đáng yêu thế? Tôi thầm ghen, đúng hơn thầm mong ước được yêu như Thủy Ngân. Tôi nhận thấy rằng anh và Thủy Ngân sẽ rất hạnh phúc bên nhau, và hai người thật xứng đáng được hưởng trọn niềm hạnh phúc ấy. Tại sao tôi lại ở đây, trong hoàn cảnh thật oái ăm.
Khi những trang giấy này đến tay Thủy Ngân là tôi đã đi xa, xa vĩnh viễn. Trong cuộc đời tôi ít ra còn một ấn tượng đẹp. Anh ấy. Tôi mang hình ảnh anh ấy đi có khi để giúp tôi “Làm lại cuộc đời” như anh ấy nói. Những ngày gần đây tôi ao ước có một cuộc sống hết sức bình thường: “Có một gia đình, có những lo toan của người phụ nữ, làm mẹ, làm vợ, tôi sẽ có những đứa con, chúng quấn quýt bên tôi…
Tôi đang khỏe đây Ngân ơi, giọt nước mắt đã khô cạn từ lâu, mình những tưởng sẽ không bao giờ khóc được nữa. Hãy giữ lấy hạnh phúc đang có. Vĩnh biệt Ngân, cô gái đáng yêu của tôi…
Thủy Ngân buông cuốn sổ nhỏ, nhợt nhạt, cô thật bàng hoàng xúc động. Người cô mềm rũ ra trên bàn. Ước gì cô được ở nơi hoang vắng xa lạ không có con người, không có sự rối ren, đau khổ. Mỗi lúc lâu sau cô mới sực nhớ ra việc Lan đang trốn trại, cô chạy bổ đến chỗ Dũng.
* * *
Ánh trăng lưỡi liềm thả vào không gian ánh sáng nữa. Từ trong bụi rậm, hai bóng đen hì hục lôi ra chiếc bè làm bằng bẹ dừa nước. Từ con rạch gần đấy đang tháo nước đổ ra sông réo lên ồng ộc. Càng xuống gần mé nước càng thấy rõ sự cuồng nộ của dòng sông. Chiếc bè đã được kéo xuống sát mí nước. Gió rít trên đầu những âm thanh hu hú phát ra từ những lùm cây.
- Trèo lên làm gì lóng ngóng dữ vậy!
Tiếng Cathy Huệ hét lên lanh lảnh. Lan cố rút đôi chân bị hút chặt dưới sình. Muỗi và “mù mắc” đốt sưng hết mặt. Cô đặt một chân lên chiếc bè, chân kia nhấc lên. Trơn như bôi mỡ. Cô ngã sóng soài.
- Lấy nước rửa mình đi!
Lan làm theo lời Cathy Huệ như cái máy. Lát sau, Huệ nửa ngồi trên bè, chân chống chống rồi đạp mạnh. Chiếc bè chao đi. Lan chết điếng, không bật nổi thành lời, dồn sức vào những ngón tay bấu chặt vào bẹ dừa đến tóe máu.
- Ngồi yên, chết bây giờ! Giọng của nó chìm vào tiếng gió, tiếng sóng. Chiếc bè trôi vùn vụt, phăng phăng. Gió thổi trên sông cuồn cuộn sóng. Huệ nằm dài trên bè, cố lấy cánh tay gầy guộc cào lên mặt nước, mong cản được phần nào sức mạnh của dòng lũ điên cuồng. Vô ích. Khiếp hãi đến cùng cực. Tất cả sức lực còn lại trong người họ đều được dồn ra: “Cứu tôi… cứu tô..ôi…”.
- Bựt! Bựt!
Chiếc bè bị xé toạc. Lan vớ ngay được một bẹ dừa, ghị chặt vào ngực mình. Có sức mạnh nào khủng khiếp đang kéo cô xuống dòng nước đáng sợ ấy.
Lúc ấy đôi vợ chồng người ngư dân nghe tiếng kêu trong đó. Đôi tai và đôi mắt của họ, những người cả đời sống trên sông nước, đã khiến họ nhận ra sự việc rất nhanh …
* * * *
Trên chiếc giường, Thủy Ngân đang áp sát miệng vào đôi môi thâm tái của Lan. Cô truyền sự sống của mình, bằng hơi thở, qua cơ thể giá lạnh ấy. Một cuộc vật lộn mà trong đời cô chưa từng trải qua, trên thực tế. Cô cứ làm đi làm lại mãi động tác hô hấp, ấn hai bàn tay lên ngực… Cô ấy phải sống! Sống dậy đi Lan ơi!
Bỗng cô nhận thấy trong lồng ngực, như ở một cõi xa thẳm, có bước chân đứa bé lẫm đẫm… Thủy Ngân ứa nước mắt. Cô ấy đã sống lại rồi! Lan ơi!
Thủy Ngân chống tay đứng dậy lảo đảo. Dũng chạy lại, đỡ một bên. Thủy Ngân nhìn anh trong ánh mắt nhạt nhòa, nói bằng hơi thở:
- Tôi… tôi đã trả lại được cô ấy cho anh.
Phan Tùng Châu
Hình ảnh tư liệu của Trung Trí và sưu tầm từ internet. Xin chân thành cám ơn các tác giả.
|