ĐIỀU ẤY SẼ ĐI QUA - Nguyễn Trung Đỉnh.
Bút danh Nguyễn Trung Đỉnh tên thật là Tôn Thất Tùng Lâm. Ông từng là thành viên Ban biên tập báo Tuyến Đầu LL.TNXP, những năm 1980 - 90. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc truyện ngắn “ĐIỀU ẤY SẼ ĐI QUA”. NBT.
Nỗi nhớ nhung như cơn bệnh đau răng. Nó ẩn náu trong tâm tư Mạnh. Cơn bệnh ấy lúc thì hành hạ một cách êm ái, và bất chợt, nó làm tâm hồn anh đau đớn vô cùng. Buổi sáng, Mạnh thức dậy. Vẫn một thói quen, anh dựng tấm phên nhỏ nơi đầu giường. Rồi anh nhìn ra bên ngoài. Bầu trời u ám. Mưa kéo thành sợi như vô số dây cước mỏng manh từ trên trời rải xuống. Những chiếc lá mướp to nằm trường trên những mái nhà tranh. Trước mặt anh, trên mái tranh có một hoa mướp màu vàng nhạt vươn lên giữa những chiếc lá cử động nhấp nhô. Mạnh lầm bầm tiếc rẻ: “Sau một đêm mưa chỉ còn lại một đóa hoa”. Hoa mướp làm anh nhớ đến sự việc đã qua. Năm ngoái, anh tự nói với mình rằng: “Mình sẽ đến gieo vài hạt mướp quanh nhà cô ấy. Rồi cho nó leo lên mái tranh. Khi hoa nở rộ, chắc cô ấy thích lắm. Có lần cô ấy nói em rất thích hoa mướp. Và anh đã thực hiện được điều đó. Nhưng khi màu vàng của hoa mướp tràn ngập trên mái tranh, thì cô ấy đã đi rồi.
Mưa nhẹ hơn. Trời tảng sáng. Nhưng tâm hồn anh vẫn nặng trĩu. Nỗi đau khổ bắt anh nhớ về dĩ vãng: nơi quê hương, vào những bưổi trưa hè nóng bức, anh cùng bạn bè rủ ra sông rồi nhảy ùm xuống nước. Những đêm gió lùa vào, anh được mẹ vỗ về cho ngủ. Tiếng chuông chùa ngân nga vào những buổi chiều anh ngồi nhìn những con trâu thơ thẩn ngoài đồng. Những ngày rét buốt, anh ngồi bên nồi cơm gạo mùa và chén mắm cái, chờ mẹ bới cơm…
Lớn lên anh vẫn tự cố gắng học hành và tự nuôi sống lấy mình. Sự nghèo khổ và sự nhọc nhằn làm anh cô đơn. Sống trơ trọi một mình, nhiều lúc anh muốn chết. Nhưng cái chết đối với con người vẫn là điều đáng sợ. Vì vậy, anh không thể nào thực hiện được điều mong muốn.
Mạnh vén mùng. Anh bước ra ngoài sân. Mưa chưa dứt hẳn. Bầu trời trong và in nền hồng nhạt. Anh thấy đồng đội mình từ trong các nhà tranh bước ra bên ngoài. Họ bắt đầu tập họp để chuẩn bị việc đào kinh như mọi ngày. Anh hít sâu làn không khí. Cơn đau như lắng xuống. Anh cảm thấy ấm cúng khi thấy bạn bè. Những nét ngây thơ và cử chỉ lạc quan của họ làm anh xúc động. Bất cứ lúc nào và nơi nào họ cũng vui cười, giỡn cợt… Anh vẫn biết rằng, ngay những lúc gian khổ nhất, những lúc bữa ăn độn sơ sài… Nhưng đồng đội anh vẫn sống bên nhau và làm việc. Cuộc sống như vậy, và từ đó anh không còn cảm thấy sống trơ trọi giữa con người.
Cuộc đời Mạnh qua những năm đi thanh niên xung phong là vậy. Tuy nhiên, tình yêu đã làm anh đau khổ. Anh yêu một cách âm thầm, sâu kín. Anh luôn luôn đè nén tình cảm của mình và giấu kín mọi người. Đó, anh yêu một cô gái ở cùng đơn vị. Cho đến bây giờ anh vẫn tiếc rẻ. Nếu lúc đó, anh mạnh dạn nói với cô ấy rằng anh yêu em! Thì sự việc sẽ xảy ra thế nào? Anh hy vọng giờ thì mình không khổ như thế này. Nhưng anh có lý trí, anh thường rước vào mình sự đau buồn nhiều hơn là sung sướng. Mạnh nhìn mọi người hạnh phúc, đó là niềm vui đối với anh. Vì vậy, khi những tháng đầu đang yêu, bỗng Mạnh phát hiện người bạn thân của mình cũng yêu cô ấy. Hai người quấn quít bên nhau… Đầu tiên, anh hoảng hốt, anh ghen tuông, rồi anh tính nhảy vào để ngăn chặn bước phát triển tình cảm đó. Rốt cuộc, nhiều đêm anh suy nghĩ – Những hình ảnh và bạn anh cùng cắn củ khoai sống ăn cho đỡ đói, có đêm anh lên cơn sốt, người bạn anh săn sóc anh suốt đêm, những lúc bạn bè gánh cho nhau từng khối đất… Và, những hình ảnh đó lấn áp và đánh tạt đi mọi ý đồ của anh. Bây giờ tiếc rẻ, chẳng qua là trạng thái tâm lý mà anh chẳng muốn tí nào. Nó làm anh xót xa mỗi khi hình ảnh người yêu in đậm trong trì não. Tình yêu bí ẩn là vậy.
Anh đang miên man suy nghĩ, thì tiếng kẻng báo hiệu tới giờ lao động làm anh trở về hiện tại. Anh vội vàng thu xếp đồ đạc về phép.
Khi người cuối cùng vác cuốc ra khỏi doanh trại, thì lúc Mạnh đã thu xếp xong. Có thể sau chuyến đi phép này, tinh thần anh trở lại bình thản hơn. Anh sẽ về nhà gặp mẹ anh. Nơi đó, anh sẽ được ít nhiều an ủi.
Chuyến xe đò đưa anh qua những đường làng quanh quẹo. Những hàng tre mọc san sát bên đường. Tuyến kinh ẩn hiện rồi mất hút sau những lùm cây. Đồng ruộng bát ngát, màu xanh cây lúa làm anh nhớ lại những kỷ niệm đã qua. Mạnh lại nhớ đến cô ấy. Đúng, nó cứ dai dẳng hành hạ anh. Vì bất cứ một hình ảnh gì cũng đều gợi đến tâm trí anh một nỗi buồn vời vợi. Và anh cứ lầm bầm trong miệng “Thùy ơi!”.
Anh nhắc đến tên người yêu, rồi anh tự đặt ra nhiều câu hỏi để tự trách móc mình. Anh nghĩ rất nhiều chuỵên ngớ ngẩn. Anh sống lại khoảng thời gian khi bắt đầu yêu Thùy.
Anh nhớ những lần đi đào kinh, anh thường xúc đất để Thùy khiêng rồi đắp lên bờ. Anh ngây ngất khi nhìn những giọt mồ hôi trên trán chảy xuống làm nhòa mắt Thùy. Anh xúc động mãnh liệt mỗi lần thấy Thùy quay cánh tay quệt mồ hôi trên khuôn mặt bầu bĩnh. Thùy mỉm cười làm anh sung sướng… Rồi biết bao cảm xúc khác. Nhất là lúc đơn vị anh rời địa điểm thi công. Anh và Thùy lẽo đẽo đi sau hàng quân, rồi hai người ngồi bên giòng kinh. Anh yên lặng nhìn bầu trời. Còn Thùy thì bứt cỏ năn thả xuống nước. Thùy mơ mộng, bảo anh rằng: “Sau này, mình trở lại nơi đây, mọi sự khác đổi nhỉ? Lúc đó, mình xúc động lắm!”. Anh vẫn lặng im nhìn bầu trời. Anh muốn nói lắm, nhưng hai hàm răng anh không thể nào nhúc nhích được. Thùy đoán ra được điêù gì, cô ta nói tiếp: “Tối nay, anh tập em hát nhé!”. Mạnh cảm thấy khó thở. Anh không dám cử động sợ rằng Thùy biết hết nỗi lòng mình. Anh ấp úng trả lời: “Được, tối nay tôi sẽ tập Thùy hát”. Rồi anh cố moi óc ra những câu nói tình tứ không cộc lốc. Nhưng hai hàm răng anh vẫn cứ cắn chặt.
Cuộc sống mọi người trong đơn vị anh vẫn phẳng lặng trôi qua.
Bỗng, câu chuỵên bắt đầu từ một buổi tối.
Mạnh giăng võng nằm nhìn trăng rằm. Đêm yên lặng. Trời trong sáng. Lác đác vài con dơi lướt qua ánh trăng. Từ đại đội bên kia vọng sang tiếng hát. Anh giựt mình. Qua tiếng hát, anh đoán ra được là giọng hát của Thùy. Cùng tiếng hát trong trẻo đó lại có một giọng nam đệm vào. Anh khoan khoái tận hưởng tiếng hát nửa mất nửa còn đang vọng đến tai anh. Rồi anh nằm chờ đợi. Anh hy vọng khi Thùy về thì sẽ ghé thăm anh. Thùy sẽ không quên cảm ơn anh đã luỵên tập cho cô có một giọng hát thật hay.
Chờ đợi rất lâu mà không thấy Thùy trở về, anh bồn chồn trông ngóng. Bỗng anh thấy một người luồn qua mái tranh nơi anh nằm. Mạnh nhận ra dáng người quen thuộc. Anh vội nói:
- À, Phương! Đi đâu về khuya vậy?
Phương vừa cười vừa nói:
- Ủa mày không biết! Đêm nay tau dẫn Thùy qua bên đội hát mà. Anh cười rất hí hửng rồi trả lời tiếp – Tao với Thùy song ca được mọi người tán thưởng dữ dội.
- Thùy đã về rồi chưa? Mạnh hỏi với vẻ lo âu.
Phương đáp gọn:
- Đã về rồi, tao đưa cô ta đến tận “sam” nữ.
Lòng Mạnh dâng lên nỗi xót xa. Anh thắc mắc và trách hờn khi Thùy không đến bên anh. Chẳng lẽ Thùy mệt? Nỗi thắc mắc làm anh khổ sở. Anh muốn biết thêm tin tức về Thùy. Anh lại gọi Phương:
- Phương à, ra đây chơi đã! Cho tau hỏi cái này. Bộ tụi mày đi về mệt lắm?
Phương bước ra khỏi nhà. Anh vươn vai hít khí trời. Một lát, anh mới trả lời:
- Chà, bữa nay mày lo sức khỏe của tau. Mệt gì, “đã” thấy mồ!
Mạnh choàng dậy. Từ trên võng anh bước vội xuống đất để nghe ngóng từng chữ của Phương. Phương lại không dấu những nụ cười thoải mái. Anh nói tiếp:
- Trước khi về đây, tau và Thùy đi dạo vòng qua nông trường.
Người Mạnh run lên. Anh hoảng sợ và mường tượng tình cảm mình sẽ mất mát một cái gì quý báu. Anh nói ấp úng:
- Rồi… sao nữa?
- Tụi tau vừa đi vừa nhìn trăng. Có lúc tau hát cho Thùy nghe. Có lúc tau cầm tay Thùy để dắt qua những vũng nước. Mạnh à, đến khi gần tới doanh trại thì tau tỏ tình với Thùy.
Mạnh sửng sốt. Anh hỏi theo bản năng:
- Rồi sao nữa… Thùy trả lời ra sao?
- Cô ta không nói năng gì cả. Phương nói một cách chậm rãi – Tau chỉ thấy Thùy gật đầu vài cái rồi đi nhanh lên phía trước. Còn tau thì lẽo đẽo phía sau. Lúc đó chân tay tau run lên lẩy bẩy.
Mạnh lặng lẽ ôm lồng ngực. Anh thở một cách khó khăn. Ngực anh như có gì khá nặng đang đè lên. Người anh toát mồ hôi. Anh cố gắng che dấu nỗi xúc động của mình. Anh buột miệng nói lên một câu mà anh không điều khiển được:
- Như thế… cũng tốt!
Phương lại muốn tâm sự với anh:
- Mạnh, lâu nay tau rất yêu Thùy. Hôm nay, lợi dụng tình thế tau đánh liều… Như vậy cũng được. Chắc lẽ, kỳ họp chi đoàn tới đây tau sẽ báo cáo về tình cảm giữa hai tụi tau. Phương lại cố nhớ ra điều gì, rồi anh nói tiếp – à, tau quên! Trước khi vào “sam”, Thùy có nói rằng Thùy đồng ý, nhưng phải tìm hiểu tau thêm một thời gian.
Đầu óc Mạnh như vỡ tung ra. Tim anh thắt lại: Anh ấm ức nói một cách sỗ sàng;
- Thôi… cưới nhau đi! Tìm hiểu cái gì!
Anh nghĩ tới đây, thì chiếc xe vừa chạy qua nông trường. Bất chợt, anh tự thúc giục mình – “Mình phải vào gặp Thùy để hỏi. Nếu cái lúc ngồi bên giòng kinh ấy, mình tỏ tình với Thùy thì có được không? hỏi để rồi luyến tiếc”. Anh vội gọi người tài xế cho xe ngừng lại.
* * *
Thùy và Phương, hai người sống tại căn nhà nằm cuối dãy nhà ở tập thể của nông trường. Cuộc sống họ hạnh phúc. Lâu lâu, Thùy có nhắn Mạnh đến chơi, nhưng lần nào anh cũng cố tránh. Cho đến bây giờ thì anh đến thật. Anh đến để hỏi một điều! Anh bước đi như người mất hồn. Đến nơi, tim anh đập mạnh. Anh cố gắng lắm mới gõ được cửa.
Cánh cửa mở.
Bất ngờ hai người lại gặp nhau. Họ đều quá đỗi ngạc nhiên.
Thùy nói:
- Trời ơi, anh Mạnh! Cả năm nay rồi anh mới tìm đến em. Có gì mà anh đến quá bất ngờ vậy?
Mạnh ngập ngừng rồi anh nói như cái máy:
- Tôi muốn hỏi Thùy là nếu cái lúc… Mới nói được vài chữ, thì anh thấy đứa bé đang nằm trong tay Thùy. Người nó đỏ hỏn. Nó đang quày quạy và nhìn anh bằng ánh mắt mệt mỏi. Bất chợt, đôi môi nó mấp máy rồi cười. Trên mái tranh có vài lỗ hổng làm tia nắng soi qua và chiếu thẳng vào người đứa bé. Anh thấy rõ trên người nó nổi lên những vạt ban đỏ hửng thường gặp nơi trẻ nhỏ sau cơn bệnh nặng. Bỗng Mạnh cảm giác như ai chặn cổ hỏng mình. Anh ấp úng rồi nói sang ý khác – “Đi ngang qua đây để biết nhà rồi hồi nào đến chơi”.
Rồi anh bỏ đi.
Thùy ngơ ngác nhìn anh mà không hiểu chuỵên gì.
Mạnh bước đi một cách nhanh chóng như sợ một tội lỗi gì sẽ xảy ra. Anh đi trong nắng vàng buổi sáng. Đàng xa, con kinh thu nhỏ lại vừa tầm nhìn và nằm giữa đám cỏ năn bát ngát. Một con chim nhỏ bé nhảy nhót rồi tung tăng bay lên trời. Mạnh dừng lại bên giòng kinh nhỏ. Anh ngồi xuống rồi bứt lấy một nắm cỏ. Mùi bùn và đất sét phẳng phất quen thuộc. Anh thả nhè nhẹ từng cọng cỏ xuống nước.
Những cọng cỏ gặp nước lại xoáy tròn vài vòng rồi nhẹ nhàng trôi đi. Bây giờ, hình ảnh đứa bé lại làm anh xúc động. Anh lầm bầm nói với chính mình – “Trời ơi! Một đứa bé đầu tiên sinh sống tại nông trường. Những năm trước khi mình mới đến đây, mình vẫn nghĩ rằng nơi đây, chỉ có cây cỏ hoang mới sống nổi; con người làm gì để sống… Nay, đứa bé lại chào đời tại đây. Sức sống con người mạnh mẽ quá!”. Gió thổi. Mạnh cảm thấy người nhẹ nhàng như thoát ra được một sự đau buồn. Anh mỉm cười và soi mặt mình dưới giòng nước – Cháu tên gì hả? Tại sao mình không hỏi thăm đứa bé? Mình sẽ có một đứa cháu gọi mình bằng cậu. Đôi mắt cháu đẹp lắm! Mong rằng gia đình Thùy luôn luôn hạnh phúc” – Mạnh thủ thỉ nói chuỵên như có đứa bé bên cạnh.
Trong khi ấy, Thùy bồng con đứng nhìn Mạnh bước đi cho đến khi hình bóng anh mất hút. Cô ngạc nhiên rồi tự hỏi – “Chắc có điều gì làm anh ấy đau khổ. Mong rằng điều ấy sẽ qua đi!”
Tôn Thất Tùng Lâm
Tài liệu do Ô. Ông văn Chiến và Nguyễn Giáo Hóa cung cấp. Hình sưu tầm thêm trên Internet. Xin chân thành cám ơn các tác giả.
|